Trương Cuồng lắc đầu, đáp lời:
- Đại sư huynh! Việc này ở Huyền Đạo tông chỉ có hai ta biết. Ta tuyệt chưa hé răng với ai khác.
Chu Bằng chớp mắt, tay phải chợt vươn ra, bóp lấy cổ Trương Cuồng, quát lớn:
- Trương Cuồng! Ngươi dám dối ta?
Trương Cuồng không dám chống cự, mặt đỏ như gấc, thấy sát ý ngập tràn trong mắt đối phương liền cắn răng, lo lắng thốt:
- Đại sư huynh! Nếu huynh không tin, cứ thi triển Sưu Hồn thuật. Lời ta nói là thật, tuyệt đối không nói cho bất kỳ kẻ nào.
Hai mắt Chu Bằng chớp động, hừ lạnh một tiếng, buông tay, ra lệnh:
- Tạm tin ngươi lần này. Ngươi mau đi bắt cha mẹ Vương Lâm, giết chết bọn chúng. Ta sẽ thu lấy hồn phách, luyện chế một cây hồn kỳ. Sau này, khi tìm được tung tích Vương Lâm, dùng cờ này dụ hắn đến. Chỉ cần hắn chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, ta nhất định có thể thu được hồn phách của hắn.
Thân thể Trương Cuồng khẽ run. Tà thuật độc ác như vậy hắn chưa từng nghe tới, trong lòng không khỏi do dự.
Chu Bằng nhíu mày, giọng âm trầm:
- Đi mau!
Trương Cuồng cắn răng, nhanh chóng lao về phía sơn thôn.
Trong mắt Vương Lâm sát khí bừng bừng. Đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh ý định giết người.
- Quá đủ rồi. Bọn chúng phải đền mạng. Thực lực của ngươi bây giờ còn quá yếu, nếu mạnh hơn chút nữa, ta sẽ tàn sát cả Huyền Đạo tông, khiến chúng diệt môn. Lúc trước, lão tử thích nhất là làm những việc như vậy. - Tư Đồ Nam lập tức la lối.
Lần đầu tiên, Vương Lâm không phản bác. Thân thể hắn khẽ động, lặng lẽ bám theo Trương Cuồng.
Tốc độ của Trương Cuồng lúc này chậm lại, lúc dừng lúc đi.
Nhưng cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, kiên định chạy nhanh hơn.
Chớp mắt đã thấy cổng thôn.
Đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt biến đổi, vội quay đầu lại, nhất thời kinh hãi tột độ. Bởi khi quay đầu, hắn đã thấy Vương Lâm như một bóng ma lơ lửng trên không, lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Cuồng lùi lại vài bước, cố nặn ra nụ cười:
- Đại... Đại sư huynh!
Vương Lâm im lặng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
- Đại sư huynh! Ta... - Trương Cuồng thấy vẻ mặt của Vương Lâm mà rợn người. Hắn lùi thêm vài bước, vội nắm lấy túi trữ vật.
- Trương Cuồng! Chẳng phải ngươi đang tìm nhà ta sao? - Vương Lâm chỉ thẳng vào nhà mình, giọng điệu bình thản.
Trong lòng Trương Cuồng hãi hùng, vội quỳ xuống đất, run rẩy:
- Đại sư huynh! Ta sai rồi. Tất cả đều do Chu Bằng ép buộc ta. Ta... - Nói đến đây, hắn ném từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù. Ngón tay hắn điểm lên, vẻ mặt hung ác hiện rõ.
Ngọc phù hóa thành một thanh phi kiếm, lao thẳng về phía Vương Lâm. Đồng thời, Trương Cuồng lẩm bẩm trong miệng, vội vã lấy ra từ trong túi trữ vật mấy đoạn gỗ màu đen, nối chúng lại thành một cái roi dài.
Cái roi vừa xuất hiện liền phát ra một luồng khí tức nguy hiểm. Trương Cuồng không nói một lời, quay người bỏ chạy.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ châm biếm. Dẫn Lực thuật bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn. Trong chớp mắt, Vương Lâm vọt sang một bên, nhất tâm nhị dụng điều khiển Dẫn Lực thuật, khống chế phi kiếm. Đồng thời, tay hắn chộp lấy, Trương Cuồng chỉ cảm thấy cổ mình nghẹn ứ, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Mặt hắn đỏ bừng, bàn tay đang bắt quyết không tự chủ đưa lên ôm cổ.
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. "Rắc". Đầu Trương Cuồng lệch sang một bên, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng. Khi Vương Lâm buông tay, hắn ngã xuống đất giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
Ngay khi Trương Cuồng chết, phi kiếm trên không trung khẽ run lên rồi trở về hình dạng ngọc giản, bị Vương Lâm nắm lấy.
Còn thanh trường tiên màu đen của hắn, mất đi sự điều khiển liền hóa thành mấy đoạn gỗ đen, bị Vương Lâm thu giữ. Sau đó, hắn lấy túi trữ vật của Trương Cuồng, phóng xuất một quả cầu lửa thiêu rụi cái xác. Làm xong, hắn nhanh chóng quay lại, hướng về phía Chu Bằng.
Chu Bằng đợi một lúc, thầm trách Trương Cuồng chậm chạp. Hắn đang định đi xem thế nào thì sắc mặt chợt biến đổi. Chu Bằng cảm nhận được từ phía sơn thôn truyền đến một luồng linh lực dao động. Đang định xem xét kỹ hơn, hắn chợt phát hiện có một luồng sát khí đang lao về phía mình.
Chu Bằng kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ:
- Ai đã giết Trương Cuồng? Khí tức của Trương Cuồng biến mất, chắc chắn là đã chết. - Không cần đoán già đoán non, Vương Lâm đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chu Bằng biến sắc, không nói một lời, thân thể nhanh chóng lao về phía sau, bỏ chạy thục mạng. Trong lòng hắn thầm mắng:
- Trương Cuồng ơi là Trương Cuồng! Ngươi hại chết ta rồi. Sao Vương Lâm lại đột nhiên trở về vào lúc này?
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, quyết tâm đuổi giết Chu Bằng. Dẫn Lực thuật bao trùm toàn thân, cấp tốc đuổi theo.
Chu Bằng không dám quay đầu lại, thúc phi kiếm bay thẳng về hướng Hằng Nhạc phong.
- Ngươi trốn không thoát đâu. - Thanh âm của Vương Lâm như từ dưới địa ngục vọng lên, khiến Chu Bằng rùng mình. Hắn quay người nhìn lại, kinh hãi khi thấy Vương Lâm đang đuổi sát. Hắn sợ hãi hét lớn:
- Vương Lâm! Ta với ngươi không thù không oán, ngươi muốn gì?
Vương Lâm cười lạnh, trầm giọng:
- Không cừu không oán? Trong lòng ngươi tự biết rõ. Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết.
Chu Bằng thầm kêu khổ. Hắn cắn răng, thúc kiếm quang đến cực hạn. Trong lòng hắn thầm nhủ: "Chỉ cần đến được môn phái, dù Vương Lâm có lợi hại đến đâu cũng không thể giết ta."
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, Dẫn Lực thuật hóa thành một trảo, chụp tới. Chu Bằng vẫn đề phòng "Cầm Long thủ" của đối phương, phi kiếm hơi hạ xuống tránh được. Nhưng phi kiếm vẫn bị Dẫn Lực thuật của Vương Lâm quét trúng, lảo đảo vài cái mới đứng vững.
Mặt Chu Bằng âm trầm, tiếp tục điều khiển phi kiếm bỏ chạy.
Vương Lâm cảm thấy lo lắng. Dẫn Lực thuật của hắn có phạm vi nhất định. Nếu ra ngoài phạm vi đó, tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiến vào môn phái. Đến lúc đó, không chỉ hắn gặp nguy hiểm, mà cả cha mẹ cũng bị liên lụy.
Lập tức, hắn hỏi Tư Đồ Nam:
- Tư Đồ tiền bối! Có cách nào giúp ta đuổi kịp hắn không?
Tư Đồ Nam chậm rãi đáp:
- Có. Nhưng...
Vương Lâm nhíu mày, vội nói:
- Tư Đồ tiền bối. Nếu để Chu Bằng trốn thoát, cùng lắm ta sẽ đưa cha mẹ đến nơi khác, không tu tiên nữa cũng được.
Tư Đồ Nam liền mở miệng:
- Tiểu tử ngươi vội vàng làm gì? Nói năng phải từ tốn chứ. Nếu là trước kia, với tính tình của lão phu, chắc chắn sẽ giết chết cái loại đệ tử như ngươi rồi.
- Đệ tử cái gì? Ngươi nói nhanh lên. - Vương Lâm lo lắng, giọng nói không còn cung kính như trước.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió
Tao Pham
Trả lời3 tuần trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Sức Mạnh Tràn Về
Trả lời1 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.