Liễu Tam cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần, rồi đột ngột hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi là thư sinh lều chõng lên kinh ứng thí sao?
Thần sắc Vương Lâm vẫn điềm nhiên, hắn lắc đầu đáp:
- Tại hạ không có ý định khoa cử, chỉ là có chút nghề mọn, muốn đến Thiên Thủy thành kiếm chút cháo thôi.
Ánh mắt Liễu Tam dịu lại. Gã hỏi vậy là vì dạo gần đây có kỳ thi lớn, sĩ tử từ các thôn trấn lân cận lũ lượt kéo về Thiên Thủy thành. Nhưng đám thư sinh kia ai nấy đều gùi kinh sử nặng trĩu, còn người trước mặt này tuy nom không có chút khí tức võ đạo nào, nhưng nếu hắn nhận là sĩ tử thì phải dè chừng.
Bất quá, Liễu Tam cũng không để bụng chuyện này, cười nói:
- Thật khéo, bọn ta cũng đang trên đường tới Thiên Thủy thành. Gặp nhau là có duyên, bằng hữu có muốn đi cùng không?
Vương Lâm lộ vẻ cảm kích, chắp tay:
- Đa tạ đại tiêu đầu.
Hán tử mặt đen liếc Vương Lâm một cái, cười khà:
- Tiểu tử, ngựa của ngươi đâu?
Vương Lâm cười khổ, lắc đầu.
Liễu Tam chỉ tay về phía xe ngựa phía sau, cười nói:
- Khách khí làm gì, ra ngoài giang hồ ai chẳng gặp khó khăn. Tiểu tử nhà ngươi lết bộ đến Thiên Thủy thành cũng phải ba bốn ngày chứ ít gì.
Vương Lâm chắp tay, không nói lời nào, tiến đến bên xe ngựa. Hắn nhìn quanh, thấy phía sau còn hơn mười chiếc xe khác. Thần thức khẽ quét qua, phát hiện các xe đều trống không. Hắn cũng không để ý nữa, khoanh chân ngồi xuống.
Dương Sâm nắm lấy dây cương, đi tới bên cạnh Vương Lâm, hỏi:
- Huynh đệ, rời nhà mà không mang theo hành lý gì sao?
Vương Lâm lắc đầu, thở dài:
- Bị cướp mất rồi. Một lời khó nói hết.
Dương Sâm ngẩn người, nhìn Vương Lâm một hồi rồi an ủi:
- Giữ được tính mạng là tốt rồi. Thời buổi này, chẳng ai được yên ổn cả.
Hai người trò chuyện một lúc, đột nhiên thần sắc Vương Lâm khẽ động. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây phía trước không xa. Thần thức khẽ đảo qua, phát hiện có hai người đang ẩn mình trong đó, mắt chằm chằm nhìn về phía đoàn xe.
Đến khi đoàn xe đi qua khu rừng, hai người kia vẫn không có động tĩnh gì. Vương Lâm trầm ngâm một lát rồi cũng bỏ qua.
Một ngày trôi qua nhanh chóng. Khi mặt trời sắp khuất núi, bóng đêm dần bao phủ, Liễu Tam ở phía trước cao giọng:
- Các huynh đệ, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào địa phận Thiên Thủy thành! Đến lúc đó Đông gia sẽ phái người tới tiếp ứng. Hôm nay không tìm được chỗ nghỉ chân, chúng ta tạm nghỉ giữa đường. Sáng sớm mai lại lên đường. Chờ đến khi đặt chân tới Thiên Thủy thành, lão tử sẽ dẫn các ngươi đến Tân Hồng Lâu tìm mấy em bốc lửa mà vui vẻ!
Đám hán tử lập tức cười ồ lên, tháo ngựa ra khỏi xe, cột chúng lại một chỗ, còn những chiếc xe thì xếp thành vòng tròn.
Làm xong mọi việc, mọi người bắt đầu dựng lều, đốt lửa, ăn uống, vô cùng náo nhiệt.
Xung quanh luôn có ba đến năm người đi tuần tra canh gác.
Vương Lâm vừa xuống xe đã bị Dương Sâm kéo đến bên đống lửa. Sau cuộc gặp gỡ ban ngày, Dương Sâm rất có hứng thú với Vương Lâm, không ngừng khoe khoang những cuộc phiêu lưu của mình.
Vương Lâm tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, càng khiến Dương Sâm hăng say kể chuyện hơn. Đến khi đoàn xe nghỉ ngơi, hắn mới kéo Vương Lâm đến chỗ mọi người.
Bên đống lửa có ba người đang ngồi, ngoài Liễu Tam đại tiêu đầu và hán tử mặt đen ra, còn có một thư sinh trung niên mặc trường bào. Người này da trắng mặt đẹp, ánh mắt có thần, lộ vẻ thông tuệ.
Thấy Vương Lâm đến, Liễu Tam cười nói:
- Tiên sinh, đây là tiểu huynh đệ mà ta đã nói với tiên sinh. Hắn đến Thiên Thủy thành để mưu sinh.
Nói xong, gã quay sang Vương Lâm:
- Tiểu huynh đệ, vị này là Vương tiên sinh của Uy Vũ tiêu cục chúng ta. Ngươi cũng họ Vương, coi như là người một nhà. Các ngươi cứ tự nhiên trò chuyện. Vương tiên sinh học thức uyên bác, kiến thức sâu rộng lắm đấy.
Thư sinh trung niên ôn hòa cười:
- Lão Liễu, đừng dát vàng lên mặt ta. Chút tài mọn của ta có đáng gì.
Liễu Tam đảo mắt một vòng, nói:
- Ai bảo thế? Bản lĩnh của Vương tiên sinh sao có thể coi là nhỏ được. Tiểu huynh đệ, Vương tiên sinh như thần tiên vậy, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Nhất là về mặt xem tướng, lại càng quỷ dị khó lường.
Vương Lâm liếc nhìn thư sinh trung niên một cái, rồi chắp tay:
- Tiên sinh trán rộng, mắt sáng, ắt là người thông minh.
Thư sinh trung niên kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cười nói:
- Tiểu huynh đệ cũng là người trong nghề sao? Ta thấy huynh có vẻ thư sinh, nhưng bên trong lại ẩn chứa long hình chi thế, tiền đồ bất khả lượng!
Vương Lâm cười cười:
- Gia sư ở quê có chút nghiên cứu về thuật này. Ta xem qua một thời gian dài, nên cũng hiểu được đôi chút.
Thư sinh trung niên cười ha hả. Hán tử mặt đen bên cạnh đột nhiên nói:
- Vương tiên sinh, ngài xem cho ta một quẻ đi. Ta cũng không còn trẻ nữa, xem dạo này có nhân duyên gì không?
Liễu Tam cười mắng:
- Ngươi dọc đường đã hỏi bao nhiêu lần rồi hả? Vương tiên sinh mỗi lần xem tướng cho người ta đều hao tổn rất nhiều tinh lực. Tiểu tử ngươi đừng làm phiền người ta.
Hán tử mặt đen không để ý đến lời Liễu Tam, cứ trân trân nhìn thư sinh trung niên.
Thư sinh trung niên trầm ngâm một lát, mỉm cười gật đầu:
- Thôi được. Hôm nay ta xem cho ngươi một quẻ. Dương Sâm, ngươi cũng đừng nóng vội, lần này ta sẽ xem cho tất cả mọi người.
Dứt lời, lão khép hờ hai mắt, khi mở ra thì trong mắt bắn ra tinh quang. Sắc mặt Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng trong lòng khẽ động.
Hắn đảo thần thức qua, thấy từ trên ngực thư sinh trung niên đột nhiên xuất hiện một tia linh lực. Tia linh lực này có chút cổ quái, cuối cùng tập trung vào hai mắt của thư sinh trung niên.
Thư sinh trung niên nhìn chằm chằm vào hán tử mặt đen, miệng thì thào như đang tính toán gì đó. Một lúc lâu sau, sắc mặt lão hơi hồng hào, cau mày nói:
- Lưu lão ngũ, ngươi giữa trán có mấy vệt đen. Gần đây sẽ gặp phải tai họa đổ máu. Nếu vượt qua được thì ba tháng sau ắt sẽ có nhân duyên.
Hán tử mặt đen sửng sốt một chút, rồi lập tức cười to:
- Tai họa ư? Không sao! Bọn ta là những kẻ sống trên đầu lưỡi đao, có gặp tai họa đổ máu cũng không tránh được.
Thư sinh trung niên xoay ánh mắt nhìn sang Dương Sâm, hồi lâu sắc mặt khẽ biến:
- Quái lạ! Sao ngươi cũng gặp phải tai ương?
Nói xong, lão lại nhìn về phía Liễu Tam, sắc mặt lập tức âm trầm:
- Không ổn! Thuật xem tướng của ta chưa bao giờ sai lầm. Lão Liễu, ngươi cũng gặp phải tai ương!
Nói xong, sắc mặt lão nghiêm túc, đứng thẳng dậy đánh giá sắc mặt mọi người xung quanh, ánh mắt càng trở nên trầm trọng:
- Lão Liễu! Xem ra tình hình không ổn rồi. Ta thấy trên mặt mọi người ai cũng có vệt đen trên trán. Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp!
Ánh mắt Liễu Tam lập tức trở nên nghiêm nghị. Gã nhìn khắp nơi một chút, trầm giọng nói:
- Tiên sinh, ý của ngài là tất cả chúng ta ở đây đều sắp gặp phải kiếp nạn sao?
Thư sinh trung niên gật đầu, ánh mắt quét qua mặt Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người ra, dùng sức dụi dụi mắt, cẩn thận ngưng thần nhìn. Sắc mặt lão nhất thời đại biến, gương mặt đỏ ửng lên, nghiêng người sang một bên phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt kinh hãi chỉ vào Vương Lâm, kêu thất thanh:
- Ngươi…
Đề xuất Voz: Ngày hôm qua đã từng
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.