Gió lướt qua, tấm áo bào đen chậm rãi hạ xuống, che khuất thân hình của kẻ mặc nó. Ánh mắt hắn âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lâm, đôi môi khẽ mấp máy, ngay lập tức một đạo hắc quang từ mi tâm chợt lóe bay ra.
Hắc quang vừa xuất hiện, liền hóa thành một thanh đoản kiếm, mang theo tiếng rít gào kinh người, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Đôi môi hắc y nhân không ngừng lại, liên tục niệm chú ngữ, từng đạo hắc quang không ngừng từ mi tâm bắn ra, biến thành những thanh đoản kiếm sắc bén. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười thanh đoản kiếm xuất hiện, gào thét xé gió, tất cả đều nhắm thẳng vào Vương Lâm.
Vương Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, hắn nhận ra tu vi của hắc y nhân này vô cùng cao thâm, vượt xa cảnh giới Âm Dương Hư Thực bình thường.
Chỉ có điều, xem ra kẻ này chỉ còn lại cái đầu, thân thể là những khúc xương khô. Dù trước kia tu vi có cường thịnh đến đâu, thì giờ cũng không thể phát huy hết thực lực được.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, hắn biết rõ tu vi mà hắc y nhân có thể thi triển ra lúc này, tuyệt đối không vượt quá Khuy Niết sơ kỳ!
Trong lúc mười mấy thanh đoản kiếm gào thét lao tới, Vương Lâm tâm niệm vừa động, Tiên vệ Tháp Sơn phía sau hắn bước lên một bước. Thương thế trước đó của hắn chẳng đáng là bao, giờ đây hai mắt chợt lóe kim quang, thân thể tràn ngập hào quang rực rỡ. Hắn bước lên một bước, liền vung quyền tấn công.
Một quyền đánh ra, lập tức có lốc xoáy xuất hiện, hơn mười thanh đoản kiếm kia bị lốc xoáy cuốn vào. Nhưng những thanh đoản kiếm vẫn điên cuồng gào thét, lao ra như những con rắn độc, đâm thẳng vào người Tháp Sơn.
Ầm ầm ầm… Vài tiếng nổ vang vọng, Tháp Sơn thần sắc vẫn như thường, hai nắm đấm múa may, mỗi một lần chạm vào đoản kiếm đều khiến chúng bị đẩy lùi. Dù có vài thanh đoản kiếm đâm trúng thân thể hắn, nhưng cũng không thể gây ra thương tổn đáng kể.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, thân mình xông lên phía trước, tay phải chỉ về phía hắc y nhân. Tử Mẫu Đạo Khô trang trí trên đầu ngón tay lập tức phát ra ánh sáng u quang, bay thẳng tới hắc y nhân.
Cùng lúc đó, từ bốn phương thiên địa, hai mắt thú cốt cũng hóa thành u quang, sát khí nồng đậm vô cùng, điên cuồng tràn ngập ra xung quanh. Trong khoảnh khắc, sát khí trở nên nồng đậm, quanh thân thể hắc y nhân lúc này bắt đầu xuất hiện quầng sáng trắng mờ ảo.
Hắc y nhân hai mắt lộ vẻ phức tạp, thở dài một tiếng, dường như tự nói với mình:
-Đã bao năm rồi, không còn thấy pháp bảo của sư tôn…
Áo bào đen hạ xuống, hắn nâng cánh tay đầy xương cốt của mình lên, những khúc xương trắng toát trông vô cùng đáng sợ. Xương ngón tay khẽ bóp ấn, lập tức cả người tràn ngập quầng trắng mờ. Bỗng nhiên, quầng sáng không lan tỏa ra ngoài, mà nhanh chóng co rút lại, trong chớp mắt biến mất không còn.
Trong khoảnh khắc quang mang tiêu tán, hắc y nhân khẽ mấp máy môi, một đạo bạch quang từ mi tâm bắn ra, hóa thành một chiếc bạch vũ chi phiến (quạt lông trắng). Phiến vừa xuất hiện, liền vỗ mạnh.
Cuồng phong nhất thời nổi lên, trong không gian vang lên tiếng ù ù như sấm rền. Chỉ trong nháy mắt, một cơn lốc xoáy cuồng lôi hình thành, cuốn thẳng về phía Vương Lâm.
Vương Lâm bất động thanh sắc, tay phải nâng lên chỉ vào khoảng không, Phong Tiên Ấn từ phía sau bay lên, từ trên cao hung hăng nện xuống, tạo thành một cỗ phong ấn lực kỳ dị, lao thẳng về phía hắc y nhân.
Cùng lúc đó, Vương Lâm thân mình lui về phía sau, ngay khi cơn cuồng lôi gió lốc vừa ập tới, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trực tiếp biến ảo hình thành ở mi tâm, há to miệng, hung hăng nuốt lấy.
Trong tiếng sấm oanh oanh ầm ầm vang vọng, Vương Lâm lùi lại mấy bước, cuồng lôi gió lốc toàn bộ bị nguyên thần của hắn nuốt chửng. Thân thể lui lại, sắc mặt hắn có chút hồng nhuận, toàn thân lôi quang chạy quanh, còn xuất hiện những tia điện bắn ra bốn phía.
Lúc này, hắc y nhân thần sắc vô cùng ngưng trọng, phía trên hắn, Phong Tiên Ấn như thiên uy giáng xuống. Dường như muốn nghiền nát cả đại địa, tiếng ầm ầm vang vọng xung quanh. Thần sắc hắn lộ ra một chút dữ tợn, áo đen vừa động, hai tay xương xẩu nâng lên không trung, bấm niệm thần chú, hướng lên trên, miệng quát nhỏ:
-Đỉnh thiên!
Khoảnh khắc hắc y nhân nâng hai tay lên, trong phạm vi hư không ngàn dặm, một lực đạo kỳ dị điên cuồng ngưng tụ lại. Lực đạo này như những làn khói vô hình, tụ trên hai bàn tay hắc y nhân, tạo thành một cơn lốc xoáy. Gần như trong khoảnh khắc, lực đạo ngưng tụ trên xương bàn tay hắc y nhân.
Vẻ dữ tợn trên mặt hắc y nhân càng đậm, hắn hung hăng đánh mạnh lên đỉnh đầu!
"Oanh" một tiếng nổ vang vọng cả thiên địa, dưới thanh âm kinh thiên động địa này, đám tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở xa xa rùng mình dừng lại, thân thể run rẩy, như bị một cơn sóng cuộn trào tấn công, toàn bộ lui về phía sau. Kẻ có tu vi thấp kém, trực tiếp bị chấn nát thất khiếu, thổ huyết mà chết.
Phong Tiên Ấn chấn động, thế công bị giảm xuống một chút.
Sắc mặt hắc y nhân có chút tái nhợt, Vương Lâm dừng lại, lập tức lao tới. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, kiếm tiên xuất hiện trong tay. Vương Lâm không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp chém xuống một kiếm.
Trảm La Quyết!
Hắc y nhân ánh mắt ngưng trọng, hai con ngươi lập tức ngưng tụ hắc quang. Khoảnh khắc Trảm La Quyết chém xuống, hai đạo hắc quang từ trong mắt hắn bắn ra, trực tiếp chạm vào Trảm La Quyết.
Phịch một tiếng, lực đạo của Trảm La Quyết bị tiêu tan!
-Chỉ có chút tu vi ấy thôi sao, ngay cả khiến bản tiên lay động cũng không làm được. Nếu chỉ có thế, ngươi không có tư cách giữ pháp bảo của sư tôn ta!
Hắc y nhân lạnh lùng nói.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, nhìn chằm chằm hắc y nhân, tay phải lại chỉ lên khoảng không, miệng khẽ nói:
-Giải ấn chi phong!
Trên bầu trời, Phong Tiên Ấn truyền tới những tiếng ca ca, một đạo kim quang bắn ra, ngay sau đó lại thêm một đạo kim quang nữa. Trong phút chốc, kim quang không ngừng điên cuồng lóe ra trên Phong Tiên Ấn. Phong Tiên Ấn vốn đã ảm đạm, bỗng nhiên biến đổi, kim quang phát ra vạn trượng, như một mặt trời rực rỡ giữa hư không.
Một áp lực vô cùng lớn, lúc này điên cuồng tràn ngập bốn phía, những phù văn trên Phong Tiên Ấn ẩn hiện, nhiều vô kể, chi chít không dưới mười vạn.
-Lạc!~ Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, nhẹ nhàng niệm chú.
Trong khoảnh khắc, Phong Tiên Ấn ầm vang một tiếng, nện xuống. Lúc này, mặc kệ đối phương có thần thông gì, đều không thể ngăn cản thế công của nó. Phong Tiên Ấn lúc này phảng phất như tháp trời giáng xuống!
Hắc y nhân sắc mặt đại biến, hai tay nâng lên trời quát to một tiếng:
-Thập Long Đỉnh Thiên!
Theo tiếng thét lớn, từ mi tâm hắn hắc quang nồng đậm, biến ảo thành mười đầu hắc long. Mười đầu hắc long này liên tiếp chui ra khỏi mi tâm hắc y nhân, đuôi vẫn nối liền với mi tâm. Trong khoảnh khắc, chúng phiêu tán trong không gian, một tiếng thanh long vang vọng. Mười đầu hắc long như phát cuồng, trực tiếp đón nhận Phong Tiên Ấn đang hạ xuống, không ngừng vang vọng những tiếng va chạm.
Ầm, ầm, ầm… Một chuỗi thanh âm vang vọng ra xung quanh, vô cùng mãnh liệt. Dù mười đầu hắc long điên cuồng va chạm, nhưng cũng không thể khiến Phong Tiên Ấn dừng lại dù chỉ một chút.
Mỗi lần va chạm, hắc long đều chịu lực phản chấn mạnh mẽ, thân mình rung động bị bắn ra ngoài. Đến cuối cùng, mười đầu hắc long rít gào dữ dội, liều lĩnh lao vào.
Chỉ có điều, vẫn không thể khiến Phong Tiên Ấn dừng lại!
Mắt thấy ấn này sắp hạ xuống, khoảng cách tới hắc y nhân chỉ còn không đủ mười trượng, sắc mặt hắc y nhân bỗng âm trầm hơn trước, từ từ đứng dậy! Đây là lần đầu tiên trong vô số năm hắn phải đứng lên!
Áo đen tản ra, che khuất toàn thân hắn, dường như cả người hắn, toàn bộ gắn vào trong áo bào đen vậy. Chỉ có đầu lộ ra bên ngoài, mái tóc đen tung bay, hai mắt lộ ra hàn quang.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả thân mình trôi nổi về phía trước, tránh khỏi nơi Phong Tiên Ấn nện xuống.
Vương Lâm trong mắt chợt lóe sát khí, ngay khi hắc y nhân muốn rời khỏi, lạnh giọng quát:
-Phong!
Phong Tiên Ấn ở phía trên bỗng nhiên kim quang biến mất, toàn bộ co rút lại vào bên trong. Thiên địa lập tức tối sầm lại, nhưng trong nháy mắt, kim quang tỏa ra bên ngoài còn nồng đậm hơn trước đột ngột xuất hiện.
Phong Tiên Ấn giáng xuống, vô số phù văn màu vàng xuất hiện, phảng phất như vô cùng vô tận, với tốc độ cực nhanh tràn ngập khắp nơi, trong vòng ngàn trượng, đâu đâu cũng là phù văn màu vàng.
Hắc y nhân thần sắc cực kỳ âm trầm, nâng xương chân lên định bước ra, nhưng những phù văn xung quanh đột nhiên ngưng tụ về phía hắc y nhân.
Lúc này, kim quang ngàn trượng sáng ngời, phù văn nhanh chóng ngưng tụ quanh hắc y nhân, tạo thành một tầng kim phù, không ngừng co rút lại mà phong ấn!
Hắc y nhân lần đầu tiên lộ vẻ kinh hoàng, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Tiên Ấn. Bên ngoài thân thể hắn, phù văn ngưng tụ ngày càng nhiều. Trong nháy mắt, hắn lộ vẻ quyết đoán, mười đầu hắc long trên mi tâm kịch liệt rít gào, hắc quang chói mắt.
Một loại lực lượng hủy diệt tràn ngập, hắc y nhân nhỏ giọng quát:
-Thập Long Toái Không!
Mười đầu hắc long toàn thân hắc quang nồng đậm, sau một khắc tự bạo thân mình, lực lượng hủy diệt hình thành một cơn lốc xoáy, lại là tự bạo!
Ầm một tiếng nổ kinh thiên vang lên, lực tấn công từ hắc long tự bạo, khiến những phù văn màu vàng quanh hắc y nhân bị đẩy ra một chút. Lại thêm một hắc long nữa tự bạo.
Cùng lúc đó, tất cả hắc long còn lại tự bạo. Mười hắc long tự bạo tạo ra lực tấn công khủng khiếp, không thể tưởng tượng được. Tất cả phù văn quanh hắc y nhân điên cuồng bị thổi bay ra. Ngay cả Phong Tiên Ấn trên trời cũng bị hất lên một chút.
Vương Lâm nhanh chóng lùi về phía sau, Tháp Sơn cũng buông giao phong với mười thanh đoản kiếm, bước tới trước mặt Vương Lâm, dang hai tay, dùng thân thể khổng lồ che chắn mọi thế công của hắc y nhân.
Hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, thân mình nhoáng lên, thoát khỏi phạm vi Phong Tiên Ấn!
"Pháp bảo thật mạnh! Pháp bảo này dù ở tiên giới cũng có uy danh rất lớn!" Hắc y nhân ánh mắt lóe lên, bước tới phạm vi Phong Tiên Ấn, lao thẳng tới Phong Tiên Ấn trên bầu trời.
Mười đầu hắc long tự bạo, Tháp Sơn phun ra một ngụm máu, thần sắc ảm đạm. Vương Lâm bước lên, từ phía sau Tháp Sơn bước ra, sát khí nồng đậm trong mắt. Hắn cầm kiếm tiên, hóa thành một đạo thiểm điện, lao tới hắc y nhân.
Tốc độ của hắn quá nhanh, vừa chạy vừa vung kiếm tiên, chém xuống mười nhát liên tiếp. Mười đạo Trảm La Quyết dung hợp làm một, lao thẳng về phía hắc y nhân.
Tốc độ của hắc y nhân không hề thay đổi, vẫn hướng về Phong Tiên Ấn, không thèm liếc nhìn Vương Lâm truy kích phía sau. Xương tay phải bấm niệm thần chú, một cỗ tiên lực khổng lồ xuất hiện, hình thành một đạo tiên mạc (màn tiên).
-Bảo vật này trong tay ngươi lãng phí, chi bằng giao cho bản tiên thì hơn!
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, lại vung kiếm tiên, mười đạo Trảm La Quyết lại ngưng tụ, đuổi theo đạo Trảm La Quyết phía trước, đánh thẳng vào tiên mạc.
Ầm một tiếng, tiên mạc rung lên, xuất hiện vết nứt. Nhưng ngay lập tức, đạo Trảm La Quyết thứ hai, thứ ba ập tới, đánh lên trên. Ầm ầm, tiên mạc vỡ vụn, thân mình Vương Lâm xông lên, phá tan tiên mạc, cầm kiếm ném về phía trước, quát lớn:
-Định!
Kiếm tiên bay tới như ánh chớp, lao thẳng tới hắc y nhân. Hắc y nhân nhíu mày, đã tới gần Phong Tiên Ấn. Hắn giơ xương tay phải, chụp về phía sau, bắt lấy kiếm tiên.
Nhưng, đúng lúc này, tiếng "Định!" của Vương Lâm vang vọng như sấm rền.
Hắc y nhân vẫn như thường, nhưng xương tay không khỏi khựng lại. Trong nháy mắt, kiếm tiên chợt lóe, chém xuống, chính là xương tay phải của hắc y nhân.
Cánh tay phải vừa lìa khỏi thân thể, quỷ dị hóa thành cốt phấn, tiêu tan trong hư không.
Vương Lâm chọn thời cơ vô cùng chuẩn xác, nếu kiếm tiên cách hắc y nhân quá gần, dù thi triển định thân thuật, thời gian cũng quá ngắn, khó có thể gây ra công kích hiệu quả.
Nhưng lúc này thì khác!
Hắc y nhân run rẩy, cúi đầu nhìn cánh tay phải trống không, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ vô cùng. Sự phẫn nộ này, khiến sát khí nồng đậm bộc lộ ra ngoài.
-Bản tiên thủ hộ nơi này vô số năm, mới khôi phục lại hài cốt, không ngờ ngươi dám hủy cánh tay phải của ta!
Hắc y nhân cười điên cuồng, buông Phong Tiên Ấn, lao thẳng về phía Vương Lâm.
Khi lao tới, hắc y nhân lộ vẻ mặt dữ tợn chưa từng có, cánh tay trái còn lại nâng lên, song chỉ biến thành kiếm, đâm thẳng về phía Vương Lâm. Hắc ám hư vô, nhưng dưới chỉ của hắc y nhân, lại phát ra những tiếng ca ca, bị hắn xé toạc một khe nứt.
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, thân mình lùi về phía sau, tay phải nâng lên chỉ thiên, miệng quát:
-Hô Phong!
Nguyên lực nhanh chóng vận chuyển, lúc này hắn bất chấp tiêu hao, một cỗ hắc phong hình thành trên tay phải, trong phút chốc tản ra xung quanh, bao phủ bốn phía, hình thành một cơn hắc phong vô cùng kịch liệt.
Từng trận hàn khí tản ra, hắc phong gào thét thổi tới hắc y nhân.
Hắc y nhân ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, thậm chí còn nồng đậm hơn so với khi nhìn thấy pháp bảo của sư tôn trên tay Vương Lâm.
-Tiên đế thuật Hô Phong! Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai???
Hắc y nhân sắc mặt đại biến, lập tức lùi về phía sau, hắn biết rõ uy lực của Hô Phong. Với hắn, Hô Phong là một cơn ác mộng!
Hắn nhớ rõ, năm đó mình làm trái với tiên điều, dù đã được sư tôn cầu xin tha thứ, tiên đế Bạch Phàm vẫn thi triển một thức thần thông với hắn, còn nói nếu hắn chống cự được, sẽ tha cho hắn.
Năm đó, tiên đế Bạch Phàm thi triển chính là Hô Phong này!
Dưới Hô Phong, toàn bộ thân thể hắn tan vỡ, ngay cả xương cốt cũng tiêu tan. Nếu không có sư tôn Tiêu Dao Tử ra tay, sợ là ngay cả đầu hắn cũng không giữ được.
Từ đó về sau, hắn được sư tôn Tiêu Dao Tử đưa tới đây, thủ hộ quan tài, nhờ vào đại trận, trải qua vô số năm, mới khu trừ được Hô Phong trong nguyên thần, hình thành lại hài cốt.
Lúc này, hắn nhìn thấy thần thông Hô Phong, lập tức kinh hồn bạt vía, vội vàng lùi lại, không chút do dự há miệng phun ra một vật. Đó là một viên đan màu lam, phun ra liền khiến xung quanh nhuộm một màu lam.
-Ngươi là người của tiên đế Bạch Phàm!
Hắc y nhân hét lớn, viên đan màu lam trước mặt hắn vẫn phun ra ánh sáng dịu dàng, giúp hắn không bị thương dù bị hắc phong cuốn lấy.
Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, không nói gì, bước tới, thẳng về phía trước. Bên ngoài thân thể hắn, hắc phong gào thét, phảng phất như giờ phút này Vương Lâm và hắc phong đã hòa làm một. Trong nháy mắt tới gần hắc y nhân, nhấn một cái về phía trước, hắc phong lao ra.
Hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau, lam quang trước người có vẻ ảm đạm, nhưng hai mắt hắn mạnh mẽ ngưng đọng, gầm nhẹ, hai tay đẩy về phía trước.
Lập tức lam đan xoay tròn, tản ra lam quang, như một lốc xoáy, hút hết hắc phong vào trong.
"Hô Phong thuật của người này không mạnh, nhưng ta không thể chạm vào dù chỉ một chút, nếu không sẽ dẫn phát pháp thuật Hô Phong còn sót lại bên trong!" Hô Phong quá độc ác, một khi nhập thể, liền không thể khu trừ hoàn toàn. Nếu lại bị thuật này nhập thể, vết thương cũ sẽ tái phát!
"Đáng chết, làm sao hắn học được Hô Phong! Lúc này phải dựa vào pháp bảo của sư tôn tặng cho năm đó!"
Hắc y nhân sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhờ vào lam đan chống cự, nhanh chóng lùi lại.
Vương Lâm trong mắt sát khí nồng đậm, nhìn chằm chằm hắc y nhân, vỗ vào túi trữ vật, Xạ Thần Xa biến ảo ra. Năm màu sáng rực rỡ lóe lên, biến thành con bướm nhiều màu.
Ngay sau khi con bướm xuất hiện, cánh khẽ vỗ, phấn màu tản ra, trông vô cùng xinh đẹp!
Khoảnh khắc con bướm hiện thân, Vương Lâm bấm tay niệm thần chú, chỉ ngón tay vào hắc y nhân đang lùi lại phía sau.
Lập tức con bướm chậm rãi bay tới, cánh khẽ vỗ.
Trong khi lùi lại, thân hình hắc y nhân khựng lại, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, xương cánh tay trái nổ tung thành tro bụi. Trước mắt hắn hình thành một con bướm màu xám.
Ngay sau khi con bướm này xuất hiện, cánh lại vỗ.
Hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng lùi lại. Xương hai chân sụp đổ, hắn kinh hãi vô cùng. Thấy con bướm vỗ cánh, hắn hét lớn, nửa thân trên tan vỡ, tạo thành một lực đẩy mạnh mẽ, khiến hắn rời xa, dừng trên trận pháp đặt quan tài.
Khoảnh khắc nửa thân hắn rơi vào trận pháp, hắc khí xuất hiện, dung nhập vào người hắn, khiến nửa thân dưới hiện ra thân thể hư ảo.
Lúc này, con bướm lại vỗ cánh, hắc y nhân thân dưới nổ tung, thân thể vừa hư ảo lại tan vỡ. Hắc khí từ trận pháp tỏa ra, lại hình thành thân thể cho hắn.
Liên tục không ngừng, trận pháp khổng lồ không dũng mãnh chảy vào quan tài nữa, mà hướng về hắc y nhân. Hạ thân của hắn không ngừng ngưng tụ, dường như có chút huyết nhục.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lao tới, nâng tay hô lớn. Hô Phong thuật lại xuất hiện, hai lần thi triển Hô Phong, nguyên lực của Vương Lâm cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt, nhưng sát khí vẫn còn.
Nếu không giết được kẻ này, hắn không thể rời khỏi đây!
Hắc phong tung hoành, hóa thành mảng bụi khổng lồ, hướng tới trận pháp. Hắc y nhân sắc mặt đại biến, định lùi lại. Đúng lúc này, Xạ Thần Xa lại khẽ vỗ cánh.
Lập tức, thân hình hư ảo của hắc y nhân tan vỡ, cả thân thể dưới áo bào đen tan rã.
Hắn chỉ còn lại cái đầu, trong mắt kinh hãi tới cực hạn.
-Phá hư quy tắc! Đây là pháp bảo phá hư quy tắc!
Hắc y nhân thất thanh, nhanh chóng lùi lại. Hắc phong gào thét tiến tới, thôn phệ hắn.
Hắc y nhân lộ vẻ tuyệt vọng, hắn không cam lòng. Nếu tu vi của hắn còn ở đỉnh phong, dù người kia có pháp bảo phá hư quy tắc, hắn vẫn có cách chống cự. Nếu có thân thể, hắn có thể giết đối phương, không cho hắn cơ hội thi triển pháp bảo.
"Nếu năm đó ta không bị Hô Phong của Bạch Phàm xâm hại, lúc này ta đã không sợ Hô Phong! Ta không cam lòng!"
Hắc y nhân ánh mắt lộ hận ý, ngay khi Hô Phong thôn phệ, hắn mạnh mẽ thổi ra một ngụm khí.
Hơi thở này là tinh khí nguyên thần của hắn, lúc này không chút do dự mà phun ra, va chạm với hắc phong. Hắn nương theo lực đẩy, cái đầu lùi lại.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ quyết đoán, cắn răng lùi về bên quan tài, lẩm bẩm: "Sư tôn, không phải đệ tử không tuân theo lời hứa, mà lúc này nếu không mở quan tài, đệ tử chắc chắn phải chết." Hắn lẩm bẩm xong, đầu va vào quan tài, quan tài hé ra một khe. Quan tài vừa mở, thân thể thanh niên nằm trong quan tài lập tức tan biến, như vừa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Chỉ có điều, ngay khi tan biến, trong quan tài không còn gì!
"Long Đạo Tử, ngươi phạm phải tiên điều, bị tiên đế trừng phạt, vi sư không thể cứu được ngươi. Chỉ có thể giúp ngươi giữ lại cái đầu và nguyên thần phong ấn, tồn tại ở nơi này! Vi sư đêm qua xem thiên tượng, tính ra tiên giới sẽ có đại kiếp nạn, ngươi rời khỏi, có lẽ không phải là chuyện xấu."
"Cỗ quan tài này là tiên vực chi bảo từ viễn cổ, vi sư trải qua bao hiểm nguy mới có được, tên là Tị Thiên Quan!"
"Ngươi biết, vi sư chưa thành tiên, trần tục có một người con, vi sư nợ nó nhiều lắm, chỉ có thể lấy tia hồn phách đầu tiên, sau khi thành tiên từ bỏ hết thảy thời gian tu luyện, cơ duyên, tìm Tị Thiên Quan này, đem hồn của nó đặt vào trong, có thể ngưng tụ lại thân thể cho hồn phách, có ngày thức tỉnh."
"Sau khi nó tỉnh dậy, ngươi phải nhận nó làm chủ, cả đời không được phản bội. Ngươi có thể dùng quan tài này ngưng tụ thân thể, khôi phục tu vi!" Thanh âm của sư tôn năm đó quanh quẩn bên tai.
"Sư tôn, chớ trách ta…" Long Đạo Tử, trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán. Khoảnh khắc hắn tiến vào quan tài, quan tài tự động bay tới, hóa thành một đạo tinh quang, lao ra khỏi trận pháp, bay tới xa xăm.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, cảnh tượng vừa rồi khiến hắn chấn động. Hắn thấy thanh niên trong quan tài vừa mở quan tài liền tiêu tan.
Lại thấy hắc y nhân tiến vào quan tài, thân thể nhanh chóng ngưng tụ thành hình.
"Đây là…" Vương Lâm hai mắt ngưng trọng, bấm tay niệm thần chú. Xạ Thần Xa hóa thành con bướm tới bên cạnh, dừng dưới chân Vương Lâm, mang theo hắn đuổi theo. Đồng thời, Vương Lâm vồ lấy hư không, Phong Tiên Ấn rít gào đuổi theo, thẳng tới quan tài phía trước.
Tháp Sơn hóa thành hư ảnh, dung nhập vào phía sau Vương Lâm, biến mất.
Vương Lâm trong mắt hàn quang đại thịnh, đuổi theo.
"Vật đó là bảo vật gì, có thể giúp thân thể ngưng tụ lại!" Bên trong Tị Thiên Quan, thân thể Long Đạo Tử ngưng tụ nhanh chóng. Cảm giác có thể cầm nắm được, vô số năm qua hắn chưa từng được thử.
Ánh mắt hắn lộ hàn quang, nhe răng cười độc ác, thì thào: "Sư tôn, Long Đạo Tử ta không có thân thể, thủ hộ con người vô số năm. Hóa ra, chỉ cần nằm trong này một lát, thân thể lập tức khôi phục!
"Nếu vậy, vì sao năm đó còn bắt ta chịu thống khổ. Ngươi lo lắng sau khi ta khôi phục thân thể, sẽ không thủ hộ quan tài này nữa sao? Nguyên trước ta còn áy náy, nhưng hiện giờ, Tiêu Dao Tử, ta đã hiểu! Buồn cười Long Đạo Tử ta cảm kích ân cứu mạng của ngươi, tình thầy trò, thà chịu khổ, cũng không đánh chủ ý lên quan tài này, thật buồn cười!" Trong quan tài, Long Đạo Tử nắm tay, truyền tới từng trận ầm ầm, xương cốt va chạm. Long Đạo Tử trong mắt tinh quang chợt lóe, tu vi của mình, điên cuồng khôi phục.
Theo Vương Lâm chiến một trận, tu vi của hắn ở giữa Dương Thực và Khuy Niết, Nhất phẩm thiên tiên. Khi đạt tới Khuy Niết sơ kỳ, liền trở thành Tam phẩm thiên tiên.
"Tiêu Dao Tử, ngươi lừa ta thật khổ!" Long Đạo Tử ánh mắt lộ sát khí, tu vi điên cuồng tăng lên, nửa khắc đã đạt tới Lục phẩm thiên tiên, vẫn chưa dừng lại.
Vương Lâm truy kích, sắc mặt khẽ biến, hắn cảm nhận được bên trong quan tài phía trước, một tiên lực khổng lồ đang ngưng tụ, càng ngày càng mạnh!
"Rốt cuộc đây là bảo vật gì???" Vương Lâm hít một ngụm khí, kinh hãi.
Long Đạo Tử nhe răng cười độc ác, vận chuyển tiên nguyên lực, tu vi điên cuồng tăng lên, đạt tới Cửu phẩm thiên tiên! Cũng chính là đỉnh phong của hắn ở tiên giới năm đó!
Không dừng lại, tu vi của hắn đạt tới Cửu phẩm thiên tiên, tu vi bạo tăng, đột phá cấp bậc thiên tiên, biến hóa khó có thể tưởng tượng. Long Đạo Tử có thể nhìn thấu quan tài.
Tu vi của hắn đã siêu thoát thiên tiên, đạt tới tiên vương!
"Tam phẩm tiên vương! Tiêu Dao Tử, năm đó ngươi cũng chỉ là Cửu phẩm tiên vương, hiện giờ Long Đạo Tử ta cũng là tiên vương, ta sẽ giết tên thượng tiên kia, lấy pháp bảo của hắn, từ nay về sau không về tiên giới nữa, ngươi không thể tìm thấy ta!" Long Đạo Tử cười lớn, nâng tay phải nhấn lên nắp quan tài, nắp quan tài bị hất văng, Long Đạo Tử nhảy ra.
Vương Lâm dừng thân, sắc mặt âm trầm, định lùi về sau, nhưng hai mắt ngưng đọng, nhìn lại phía trước.
Khi Long Đạo Tử nhảy ra khỏi quan tài, nụ cười điên cuồng vang vọng, một lực lượng vô biên, tràn ra ngoài, so với Huyết Tổ còn hùng mạnh hơn.
Tiên lực nồng đậm như gió lốc tràn ngập, trung tâm của cơn lốc là Long Đạo Tử!
-Tiểu bối, đi chết đi!
Trong tiếng cười, Long Đạo Tử bước về trước, nhưng ngay lập tức, kịch biến nảy sinh!
Hai chân của hắn, tiêu tan vô thanh vô tức, tiếp đó là thân trên, hai tay.
Cảnh tượng này, giống với cảnh thiếu niên tiêu tan khi hắn mở quan tài.
-Tại sao có thể như vậy… Không thể nào!
Long Đạo Tử dừng tại chỗ, cúi đầu nhìn thân thể mình tiêu tan, biến mất.
Ngay cả đầu của hắn, lúc này cũng mơ hồ, tan vỡ, sắp biến mất.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tộc Chi Kiếp (Dịch)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.