Đằng Hóa Nguyên cẩn thận bước đi giữa rừng cây rậm rạp. Thần thức Nguyên Anh kỳ cường đại của lão tản ra bốn phía. Chợt, hắn lộ vẻ vui mừng, phát hiện ra vị trí của Vương Lâm. Lão định thuấn di ra sau lưng hắn thì một trận gió lạnh thổi tới, một giọng nói âm u vang lên:
"Cút ra ngoài!"
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên đại biến, không chút do dự lùi lại phía sau vài bước, ngưng thần quan sát.
Chỉ thấy một làn hắc vụ từ xa bay tới, tỏa ra từng trận âm phong. Một cánh tay khô héo vươn ra từ trong màn sương, hướng thẳng về phía Đằng Hóa Nguyên.
Thần thức Đằng Hóa Nguyên quét qua, lão kinh hãi phát hiện tu vi đối phương lại là Nguyên Anh trung kỳ. Lão không dám chậm trễ, lập tức lùi lại.
Cánh tay khô héo khẽ giơ lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ, chụp thẳng vào Đằng Hóa Nguyên.
Đằng Hóa Nguyên cười khổ một tiếng, không nói một lời, xoay người bỏ chạy. Nguyên Anh trung kỳ, lão không thể đối kháng. Dù biết trong rừng cây có một cường giả, nhưng hắn không ngờ đối phương lại là Nguyên Anh trung kỳ.
Thân thể lóe lên, Đằng Hóa Nguyên biến mất không dấu vết. Từ trong làn hắc vụ phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó bàn tay khổng lồ trong không trung chợt lóe lên rồi tan biến.
Giữa không trung, phía trên đám cây, thân ảnh Đằng Hóa Nguyên chợt hiện ra. Bỗng nhiên, sắc mặt lão thay đổi. Bàn tay khổng lồ lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, vồ tới.
Đằng Hóa Nguyên thầm kêu khổ, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một tấm da thú. Ngón tay phải khẽ lướt nhẹ, từ tấm da thú phát ra một tia sáng vàng, bao lấy thân thể hắn, nhanh chóng vọt ra xa, một lần nữa thoát khỏi bàn tay khổng lồ.
Tuy nhiên, hắn vẫn bị bàn tay sượt qua một chút. Lão vừa bay vừa phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, không dám quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Một làn hắc vụ chợt xuất hiện giữa không trung. Sau đó, nó co lại, hiện ra một bóng người. Đó là một nam tử trông giống như một bộ xương khô.
Hắn nhìn theo hướng Đằng Hóa Nguyên bỏ chạy nhưng không đuổi theo, xoay người trở về khu rừng.
Hắn thong thả bay trên những tán cây, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, hắn dừng lại ở một khoảng đất trống. Nét mặt hắn thản nhiên nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Hai tay hắn vung lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, tách ra làm hai, lộ ra một khe nứt dài.
Từ dưới khe nứt, phát ra một tiếng giận dữ. Một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng lao ra, định bỏ chạy. Nam tử khô lâu hừ nhẹ một tiếng, không gian mười trượng xung quanh lập tức biến thành một cái lồng giam. Bóng đen đang lao ra kinh hãi hét lên, đâm vào vách lồng, bị bắn ngược trở lại. Hắn không dám chạy trốn nữa, quỳ rạp xuống đất, cuống cuồng dập đầu.
Nam tử khô lâu chậm rãi mở miệng:
"Trăm năm không gặp, không ngờ thân thể của chủ nhân lại tu luyện thành thi mị. Ngươi đã nảy sinh thần trí, thì cũng có thể coi như một con người. Ta vốn không muốn giúp ngươi, nhưng ngươi phải dựa theo cảm ứng của mình với chủ nhân, giúp ta tìm kiếm Nguyên Anh của hắn."
Thi mị liên tục gật đầu, kinh sợ nhìn nam tử khô lâu.
Nam tử vung tay lên, không gian giam hãm xung quanh tan biến. Hắn nhìn thi mị chằm chằm, nói:
"Đi thôi! Ta sẽ mang ngươi đi tìm. Nếu ngươi có thể tìm được Nguyên Anh của chủ nhân, sau khi ta nuốt nó, chiếm được tự do, ta sẽ giúp ngươi tiến hóa thành thi ma."
Thi mị ngẩn người, sau đó vừa vui mừng, vừa sợ hãi, gật đầu liên tục. Rồi nó đứng lên, chạy sâu vào trong rừng cây.
Nét mặt nam tử vẫn không hề thay đổi, theo sau.
Lúc này, ở một nơi không có ánh nắng mặt trời, quái nhân da xanh nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt có chút chần chừ.
Hôm qua, Vương Lâm hấp thu một lượng lớn khí âm hàn, nhưng phẩm chất lại quá đỗi bình thường. Dù hấp thu nhiều đến đâu, sau khi kết hợp với linh lực biến dị cũng không tăng lên được bao nhiêu. Hơn nữa, nó không hề thích hợp cho việc tu luyện trùng khiếu. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn sâu vào bên trong đống đổ nát.
Hắn quyết định đi sâu vào trong, tìm kiếm nơi có khí âm hàn chất lượng cao nhất.
Chất lượng càng cao, xác suất trùng khiếu thành công càng lớn.
Đến nửa đêm, Vương Lâm tay bắt quyết, đánh ra quang cầu kiểm tra chất lượng khí âm hàn, rồi đi sâu vào trong đống đổ nát.
Đi được một đoạn, quang cầu đang bay trên không trung chợt chuyển sang màu hồng, lóe lên vài lần, rồi tách thành hai.
Thấy hai quả cầu màu đỏ xuất hiện, Vương Lâm mừng rỡ biết rằng chất lượng khí âm hàn ở đây đã vượt qua mức bình thường, lên tới thượng giai.
Hắn tiếp tục tiến tới, hai quang cầu màu hồng lại lóe lên, màu sắc từ từ đậm thêm.
Thượng giai nhị phẩm, tam phẩm… Cho đến khi đạt tới ngũ phẩm, Vương Lâm mới dừng lại. Trước mặt hắn là một con đường rộng rãi, hai bên toàn là đống đổ nát. Nhìn quanh, nơi này chắc hẳn là một vị trí phồn vinh trong thành trì trước đây.
Vương Lâm tính toán khoảng cách, nhận ra mình mới chỉ đi được một phần ngàn diện tích của thành. Vì vậy, hắn lại tiếp tục cất bước.
Quang cầu tỏa ra ánh sáng màu hồng, giữa khu đổ nát càng thêm chói mắt. Dọc theo đường đi, Vương Lâm tản ra thần thức, ánh mắt hết sức tập trung.
Phẩm chất được hai quang cầu thể hiện càng lúc càng tăng lên: Thượng giai lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm…
Mặt trời mọc rồi lại lặn. Đến ngày thứ tư, Vương Lâm đã đi rất sâu vào trong thành đổ nát. Hắn đoán mình đang ở gần trung tâm của thành, dù không chính xác thì cũng không xa lắm. Bởi vì hắn đi theo một con đường thẳng tắp.
Dọc đường, trên mặt đất rải rác những hố sâu mấy chục thước, đầy nước mưa. Trong đó có một số con quái xà sinh sống. Thỉnh thoảng chúng lại nhảy lên, nhìn Vương Lâm giận dữ, phun ra nọc độc.
Ngoài ra, những căn nhà sụp đổ xung quanh trông rất thê lương. Trong mắt hắn không thấy một bức tường nào cao quá mười thước.
Cỏ dại mọc thành từng bụi, trên mặt đất xuất hiện một vài ao đầm đầy bùn.
Trong lớp bùn cũng có một số sinh vật kỳ dị. Có một lần, Vương Lâm bị chúng đánh lén. Từ đó về sau, hắn càng thêm cảnh giác.
Dù đi thêm nữa, chất lượng khí âm hàn cũng không tăng lên nhiều lắm, vẫn không vượt qua thượng giai, đạt tới trầm âm.
Vào đêm ngày thứ năm, Vương Lâm đi tới một chiểu trạch. Trước mặt hắn hiện ra một khu kiến trúc rộng lớn. Toàn bộ khu kiến trúc đã sụp đổ, nhưng vẫn có thể nhận thấy sự phồn hoa trước kia.
Trong khu kiến trúc vẫn còn một cái hố đường kính khoảng ngàn thước.
Cái hố hết sức kỳ lạ. Theo lý mà nói, hố phải ngập nước mưa, nhưng trong đó lại không hề có một giọt nước nào.
Vương Lâm vừa đi vừa quan sát. Dù trong bóng đêm mông lung, khí âm hàn tràn ngập không gian ảnh hưởng tới cảm giác, nhưng hắn vẫn thấy được vô số cái hố lỗ chỗ trên mặt đất, như tổ ong.
Khi Vương Lâm đi tới, hai quang cầu đang bay trên không trung chợt lóe lên hồng quang chói mắt. Chúng nhanh chóng từ hai biến thành ba. Điều này chứng tỏ chất lượng khí âm hàn ở đây đã đạt tới trầm âm.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nhưng không vội vàng nhảy xuống.
Hắn đi vòng quanh miệng hố lớn. Vừa đi, hắn vừa nhìn chằm chằm vào quang cầu, phát hiện, khi đến vị trí đối diện, quang cầu lại dung hợp lại, biến thành hai.
Vương Lâm hiểu rằng nơi có chất lượng cực âm tăng cao chính là cái hố sâu này.
Vương Lâm sờ cằm, cũng không nhảy xuống kiểm tra ngay mà tĩnh tọa chờ trời sáng.
Một lúc sau, sắc trời sáng dần. Khi khí âm hàn tiêu tán, Vương Lâm đứng lên, nhảy xuống hố. Tiểu kiếm màu xanh biếc lóe lên, lập tức xuất hiện dưới chân.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Theo lẽ thường, cái hố này tồn tại lâu như vậy, chắc chắn phải ngập nước mưa.
Hai mắt Vương Lâm híp lại. Trong tầm mắt của hắn có thể thấy được dưới đáy hố có vô số cái động nhỏ, lỗ chỗ như tổ ong.
Dù không biết những cái động đó sâu bao nhiêu, nhưng rõ ràng, nước mưa đã chảy hết vào trong đó. Vương Lâm ngồi xổm xuống, sờ vào những cái động nhỏ, cảm thấy ẩm ướt. Trong lòng hắn càng thêm khẳng định.
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm, hắn khoanh chân ngồi đợi đêm xuống.
Mặt trời từ từ lặn xuống chân trời, bóng đêm dần bao phủ khắp các đống đổ nát. Các loài chim chóc đều bay đi, không muốn ở lại nơi này.
Màu hồng của quang cầu trước mặt Vương Lâm lại tăng thêm một chút, cuối cùng biến thành hai, rồi hai biến thành ba.
Cứ thế, chất lượng của cực âm nhanh chóng tăng lên từ tứ phẩm, lục phẩm, bát phẩm, thập phẩm, thượng giai nhất phẩm, tam phẩm, lục phẩm, thập phẩm, rồi đột phá tiến vào trầm âm.
Lúc này chưa đến giờ Tý, mà chất lượng của khí âm hàn đã đạt tới trầm âm nhất phẩm.
Hai mắt Vương Lâm lộ rõ vẻ vui mừng lẫn kinh sợ. Thần thức tỏa ra quan sát khu vực dưới hố. Dần dần hắn phát hiện ra, chất lượng của hàn khí bay lên có liên quan đến những cái lỗ trên mặt đất.
Chỉ thấy từng tia khí âm hàn từ mặt đất bay lên, hòa vào không khí xung quanh.
Thời gian trôi qua, ba quang cầu màu hồng lại lóe lên một lần nữa, đạt tới trầm âm nhị phẩm. Cuối cùng, vào giữa giờ Tý, chất lượng của hàn khí đã đạt tới trầm âm ngũ phẩm.
Vương Lâm không hề do dự, lập tức dùng phương pháp hô hấp đặc biệt để hấp thu khí âm hàn.
Khi một tia khí âm hàn ngưng tụ tại huyệt Khí Hải, Vương Lâm phát hiện ra sự khác biệt hoàn toàn so với khí âm hàn bên ngoài. Làn khí âm hàn lưu động trong lồng ngực hắn tinh thuần hơn trước mấy chục lần.
Sự thay đổi về chất dẫn đến sự thay đổi về lượng. Trước đây, hắn mất mười phần công lực để hấp thu khí âm hàn, thì bây giờ chỉ cần một phần năm, hắn đã có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Rất nhanh, trong huyệt Khí Hải, khí âm hàn đã hình thành một dòng suối.
Dòng suối chảy càng lúc càng nhanh, dị biến xảy ra với huyệt Đan Điền lại xuất hiện một lần nữa.
Trong phạm vi trăm trượng, khí âm hàn cuồn cuộn chảy vào thân thể Vương Lâm.
Dòng suối nơi huyệt Khí Hải càng lớn, phạm vi và tốc độ hấp thu của hắn càng lúc càng điên cuồng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã vượt qua giới hạn trước đây, đạt tới phạm vi một ngàn trượng.
Sau đó, phạm vi còn tiếp tục mở rộng, một ngàn hai trăm trượng, một ngàn bốn trăm trượng, một ngàn năm trăm trượng.
Khí âm hàn trong phạm vi mười dặm bắt đầu chuyển động. Như có một sinh vật nào đó điều khiển, chúng điên cuồng tràn xuống hố, bị Vương Lâm cắn nuốt.
Dòng suối âm hàn nơi huyệt Khí Hải không ngừng mở rộng. Vương Lâm dần cảm thấy không thể khống chế được nữa. Hắn liền nắm chắc thời gian, dồn toàn lực vào huyệt Khí Hải, bắt đầu trùng khiếu.
Dòng suối âm hàn như một mũi khoan nhọn, liên tục đâm vào huyệt Khí Hải. Từ từ, huyệt Khí Hải có dấu hiệu được khai thông.
Dấu hiệu đó càng lúc càng lớn. Nếu việc khai thông huyệt Khí Hải giống như đập vỡ một bức tường đá, thì lúc này bức tường đã bị thủng lỗ chỗ, sắp sụp đổ đến nơi.
Thời gian trôi đi, một lúc sau, huyệt Khí Hải không còn chịu nổi nữa, hoàn toàn được khai thông.
Tiềm lực cơ thể con người từ huyệt Khí Hải bộc phát như núi lửa, nhanh chóng dung hợp với khí âm hàn, hình thành một tia âm hàn lực có chất lượng rất cao.
Lúc này, linh lực trong đan điền của Vương Lâm cũng trở nên dao động.
Không thể khống chế, nó thừa dịp âm hàn linh lực chưa hình thành, lao ra, bắt đầu cắn nuốt.
Mỗi một tia âm hàn lực được hình thành liền bị linh lực của Vương Lâm nuốt chửng. Sau đó, nó dần trở nên lớn mạnh. Từ từ, sau khi linh lực của Vương Lâm cắn nuốt càng lúc càng nhiều, chất lượng linh lực âm hàn của hắn lại tăng lên.
Một cái tinh vân chợt xuất hiện tại vị trí của huyệt Khí Hải. Nó chuyển động một cách chậm rãi. Một luồng linh lực màu lam từ từ khuếch tán ra ngoài.
Vương Lâm cảm nhận được thứ linh lực xa lạ đó trong cơ thể. Ánh mắt hắn khẽ chớp, nhẹ nhàng chạm vào hòn đá bên cạnh.
Lập tức, lam quang lóe lên, hòn đá bị đóng băng, tỏa ra hơi lạnh.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, lập tức đá một cước vào hòn đá, khiến nó vỡ ra thành vô số mảnh.
Vương Lâm nhìn kỹ, nhất thời kinh hãi phát hiện ra kết cấu bên trong hòn đá đã hoàn toàn thay đổi. Bên trong không còn dáng vẻ của hòn đá nữa, mà là những cục băng mỏng.
Nói cách khác, một cú chạm nhẹ của hắn khiến linh lực trong cơ thể không chỉ đóng băng hòn đá mà còn thay đổi cả kết cấu bên trong, biến nó thành một tảng băng thực sự.
Vương Lâm không biết rằng linh lực của hắn sau khi cắn nuốt dung hợp đã sinh ra một sự biến hóa kỳ dị. Loại biến hóa này cho dù Tư Đồ Nam có tỉnh lại cũng không thể hiểu được.
Vào thời thượng cổ, ngoại trừ phân chia cảnh giới theo tu vi, còn có một loại liên quan đến cảnh giới linh lực. Linh lực được chia thành ba cảnh giới thần bí là Cực, Đạo và Thủy.
Ba cảnh giới đó không liên quan đến nhau, nhưng một khi đã hình thành, cả đời cũng không thay đổi, trừ khi tán công tu luyện lại từ đầu.
Mà để đạt được ba cảnh giới đó vô cùng khó khăn. Chỉ có thể nói là do cơ duyên mà có được.
Vào thời thượng cổ, trong ba cảnh giới linh lực, bất kỳ ai có chút kinh nghiệm tu luyện đều không lựa chọn Cực cảnh. Bởi vì tuy Cực cảnh có lực công kích cao, nhưng lại có quá nhiều khuyết điểm. Trong đó có một khuyết điểm trí mạng, bởi nó là đỉnh cao của vạn vật. Từ nay về sau, thuộc tính linh lực chỉ có thể đi theo một con đường, không thể dung hợp với bất cứ thuộc tính nào khác. Mà điều này trở thành vấn đề lớn khi đột phá Nguyên Anh, tiến vào Hóa Thần kỳ.
Hóa Thần kỳ phải dung hợp với thiên địa, hình thành một sự tuần hoàn, chứ không phải đi theo một con đường cực đoan.
Tuy vậy, Cực cảnh vẫn có rất nhiều ưu điểm. Bất kỳ ai có linh lực thuộc Cực cảnh, trong những người cùng đẳng cấp, không ai có thể chống lại.
Một khi tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, dù không thể tiến vào Hóa Thần kỳ, vẫn là đệ nhất nhân dưới Hóa Thần.
Quan trọng nhất là khi tu vi tăng lên, cường giả Cực cảnh linh lực không cần bất cứ pháp bảo gì. Bởi vì linh lực của hắn chính là pháp bảo mạnh nhất.
Còn về Đạo cảnh, đó là cảnh giới mà tất cả người tu luyện đều mơ ước. Trong truyền thuyết, khi thuộc tính linh lực đạt tới cảnh giới này, con đường đột phá lên Hóa Thần kỳ đã ở ngay trước mắt.
Cũng vì điều đó mà Đạo cảnh đã trở thành giấc mộng lớn nhất của người tu luyện thời thượng cổ.
Về phần Thủy cảnh, nếu Cực cảnh là tử, thì Thủy cảnh là sinh. Nó không phải là thứ mà người tu luyện dưới Hóa Thần có thể mơ tưởng. Thậm chí đối với cao thủ Hóa Thần kỳ, Thủy cảnh cũng là một cảnh giới vô cùng hiếm gặp.
Ba loại cảnh giới linh lực đều hư vô mờ mịt. Nhất là sau khi thời thượng cổ biến mất, những lời đồn về ba loại cảnh giới đó cũng dần phai nhạt.
Ngày nay, người tu tiên không ai để ý đến linh lực của mình. Bọn họ chỉ quan tâm đến tu vi cảnh giới mà thôi.
Vương Lâm cũng không biết rằng linh lực của hắn do cắn nuốt quá nhiều khí âm hàn mà phát sinh dị biến theo hướng Cực cảnh.
Nguyên nhân quan trọng nhất là do Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết là một loại công pháp ít người tu luyện tới mức xuất ra cực cảnh linh lực.
Chỉ có điều, Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết mà Tư Đồ Nam truyền thụ cho Vương Lâm có điểm khác biệt so với bản gốc thời thượng cổ. Nó đã bị thất bản theo thời gian, phần lớn được hậu nhân sửa sang lại.
Về phần linh lực đi theo Cực cảnh, nguyên nhân mấu chốt là từ Nghịch Thiên Châu.
Vương Lâm nhìn đầu ngón tay, hai mắt chớp động. Đúng lúc này, hắn chợt ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra khỏi hố. Lúc này, hắn thấy quái nhân da xanh đang lao đến như một tia chớp.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.