Logo
Trang chủ

Chương 97

Đọc to

Tân Hải khẽ liếc nhìn Thượng Quan Vân, cất giọng:

- Sư huynh đã đi nghênh đón sứ giả đại nhân của Thông Thiên Tháp. Chắc hẳn người sẽ đến đây ngay thôi.

Vừa dứt lời, trận pháp lại bừng sáng. Mọi ánh mắt bên ngoài đều đổ dồn vào đó. Đằng Hóa Nguyên siết chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm trận pháp. Hắn thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Vương Lâm vừa ló dạng, hắn sẽ lập tức dùng mối liên hệ của trớ chú mà thuấn di đến bên cạnh. Một khi đã tóm được hắn, nhất định phải khiến hắn nếm trải hết mọi cực hình trên đời.

Ánh sáng chói lòa từ trận pháp lan tỏa. Mười ba bóng người lần lượt bước ra.

Vẻ mặt Đằng Hóa Nguyên càng thêm u ám. Bàn tay hắn lại nghiền nát thêm một linh hồn nữa trên hồn kỳ. Trong lòng, hắn cười lạnh thầm nhủ:

- Vương Lâm! Nếu ngươi sống chết vẫn không màng đến tình thân, nhất quyết không chịu lộ diện, thì Đằng Hóa Nguyên ta quả thật đã đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng cho dù lần này ngươi có thể trốn thoát, đợi sau khi ta đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, khiến cho trớ chú mạnh mẽ hơn, đến lúc đó, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!

Đám tu sĩ bên ngoài lại bắt đầu xôn xao bàn tán:

- Lần tranh đoạt tư cách thi đấu ở chiến trường ngoại vực này thật kỳ quái. Theo lệ thường, môn phái đi ra đầu tiên phải đông người nhất mới phải.

- Sau đó thì số lượng người càng lúc càng ít đi. Nhưng lần này tại sao lượt thứ hai lại nhiều hơn lượt thứ nhất?

- Quái lạ! Ta có dự cảm lần này mọi chuyện sẽ rất khác.

- Lượt này là môn phái nào vậy? Ai nhận ra thì nói nhanh đi!

- Là Hợp Hoan Tông! Ta nhận ra Vương Dĩnh. Chỉ cần nàng xuất hiện trong vòng mười trượng, ta có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của nàng.

- Đúng thế! Chắc chắn là Hợp Hoan Tông rồi.

Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, hai vị Nguyên Anh kỳ cao thủ của Hợp Hoan Tông là Trần Hoan và Trần Nghiên đều biến sắc. Hai người nhìn nhau, thầm thở dài trong lòng. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cả hai liền trở lại bình thường. Đám đệ tử Hợp Hoan Tông cúi đầu ủ rũ, tiến đến trước mặt Trần Hoan và Trần Nghiên. Nữ đệ tử Vương Dĩnh dẫn đầu nhanh chóng ném ra một cái ngọc giản truyền âm.

Trần Hoan nhíu mày, nhận lấy rồi áp lên trán, lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Vương Dĩnh, trầm giọng hỏi:

- Chuyện đó là thật sao?

Vương Dĩnh cung kính đáp:

- Lão tổ! Tất cả chúng ta đều tận mắt chứng kiến.

Những đệ tử phía sau hiển nhiên đã biết nội dung ngọc giản, liền lập tức gật đầu đồng tình. Trần Nghiên liếc mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó cầm lấy ngọc giản từ tay Trần Hoan. Sau khi ngưng thần xem xét một lúc, nàng liền cười lạnh, khẽ xoa tay, ngọc giản nhất thời hóa thành tro bụi.

Đột nhiên, từ trong số môn phái chính đạo, một ánh mắt nhìn về phía họ. Trần Hoan và Trần Nghiên liền quay đầu lại. Họ thấy Tân Hải đang nhìn mình rồi gật đầu.

Khi đám đệ tử Phiêu Miễu Tông bước ra, Trần Hoan và Trần Nghiên cũng chú ý tới cử động của Tân Hải, nhưng không đoán ra nguyên do. Đến lúc này, sau khi cả hai xem xong ngọc giản, họ mới vỡ lẽ.

Đằng Hóa Nguyên cau mày, nhìn Trần Hoan, Trần Nghiên và Tân Hải một chút, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an. Nhưng hắn không biết sự bất an đó đến từ đâu. Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn không tìm ra đầu mối. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hắn lại bóp nát một cái linh hồn trong ngọn tiểu kỳ.

Lúc này, không chỉ Đằng Hóa Nguyên mà cơ bản các môn phái khác cũng đều nhận ra sự kỳ lạ. Trong lòng họ đều tự hỏi, không biết đám đệ tử Phiêu Miễu Tông và Hợp Hoan Tông đã nói gì mà nét mặt ba vị cao thủ Nguyên Anh kỳ lại âm trầm đến vậy.

Thậm chí, ngay cả những môn phái nhỏ, tiểu gia tộc, tán tu cũng đều nhận thấy sự khác thường. Tất cả đều thấp giọng thảo luận.

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một vòng tròn giống như một cái lồng vô thanh vô tức xuất hiện. Vầng ánh sáng đứng vững trong không trung, từ từ lớn dần lên. Cuối cùng, khi đường kính của nó đạt tới mười trượng, có bốn người từ bên trong bước ra.

Người đầu tiên có thân hình béo tròn, giống như một quả bóng, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, tất cả cao thủ Nguyên Anh kỳ liền bay lên, khom người đứng thành hai hàng. Người này chính là sứ giả phụ trách ở Triệu quốc, Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười ha hả, nói:

- Các vị! Hôm nay, Lâm mỗ tới đây là để hỗ trợ thượng cấp sứ giả mở thông đạo vào ngoại vực. Ta sẽ không can thiệp vào việc tranh đoạt tư cách của mọi người. Chư vị cứ yên tâm.

Ba người phía sau Lâm Dịch, ngoại trừ Phác Nam Tử cùng với đạo nhân tóc bạc của Phiêu Miễu Tông, người còn lại là một lão nhân có thân hình gầy đét của Thiên Đạo Môn.

Ba người đó đi theo Lâm Dịch, từ trên trời hạ xuống, đứng trên mảnh đất trống. Lúc này, tất cả các vị cao thủ Nguyên Anh kỳ đều đi theo, đứng một bên.

Tân Hải nhân cơ hội, đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc, nhỏ giọng truyền âm. Bạch phát đạo nhân chính là đệ nhất cao thủ của Phiêu Miễu Tông - Hư Mi chân nhân. Sau khi nghe Tân Hải truyền âm, nét mặt lão nhân vẫn thản nhiên, chỉ khẽ gật đầu.

Lúc này, trận pháp lại một lần nữa phát sáng. Có năm người bước ra. Năm người đó vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một luồng khí âm hàn. Cặp mắt của cả năm người đỏ như máu, khi bước ra không nói một lời nào, nhìn xung quanh rồi đi ra một góc, khoanh chân ngồi xuống im lặng.

- Bọn họ thuộc môn phái nào? - Tất cả mọi người lại một lần nữa dò hỏi.

Một lúc sau, vẫn không ai đoán ra được năm người đó thuộc môn phái nào. Hư Mi chân nhân đứng bên cạnh Lâm Dịch, chợt cười nói:

- Sứ giả đại nhân! Ngài xem đám đệ tử Thi Âm Tông này, người nào cũng nồng nặc lệ khí. Nghe nói Thi Âm Tông có một bí pháp, có thể làm cho đệ tử và thi khôi dung hợp với nhau. Năm người này chắc chắn là nhân khôi.

Lâm Dịch gật đầu, cười nói:

- Năm người này đúng là nhân khôi.

Lão nhân gầy gò của Thiên Đạo Môn, cau mày nói:

- Dạ đạo hữu không tới sao?

Lâm Dịch lắc đầu, nói:

- Thi Âm Tông không có lệnh bài theo quy định, coi như đã mất tư cách. Có đến hay không cũng chẳng quan trọng. - Nói xong, hắn tùy ý liếc về phía đám người đó, trong lòng thầm nghĩ:

- Thi Âm Tông... Thông đạo ngoại vực mở ra lần này, sợ rằng sẽ lại có mấy kẻ đoạt xá thành công, khôi phục tu vi.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch chợt nhìn về phía cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong Cốc, nét mặt thản nhiên, nói:

- Vô Phong Cốc cũng không có lệnh bài ở lại Quyết Minh Cốc, nên bị hủy bỏ tư cách. Có điều, do các ngươi đã đưa lệnh bài cho môn phái khác, nên số lượng lệnh bài mà môn phái đó có được sẽ không bị hạn chế. Cho phép có được hai cái lệnh bài.

Cao thủ Nguyên Anh kỳ của Vô Phong Cốc là một lão nhân mặt đen. Lão nghe thấy vậy cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Đằng Hóa Nguyên. Đằng Hóa Nguyên cũng im lặng không đáp. Mặc dù hắn là khách khanh lão tổ của Vô Phong Cốc, nhưng cũng đã cố gắng hết sức mới có được một cái lệnh bài.

Lúc này, trận pháp lại sáng lên một lần nữa. Trong lòng Đằng Hóa Nguyên chợt động. Hắn cảm nhận được một tia trớ chú đang đến gần. Khuôn mặt hắn hơi ửng hồng, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào trận pháp. Chỉ cần Vương Lâm xuất hiện, hắn sẽ thuấn di ngay lập tức.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tấn Đệ Nhất Bát Sắt
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.