Logo
Trang chủ

Chương 977: Thiết Kiếm

Đọc to

Theo thân thể Vương Lâm chìm xuống, sông băng xung quanh càng thêm dày đặc. Nửa nén hương sau, Vương Lâm đã đến đáy hố sâu này, có thể nhìn thấy rõ ràng phía dưới. Chỉ thấy bên dưới gần như là một thế giới băng, từng tảng lớn sông băng vờn quanh bốn phía, hình thành đủ loại hình dáng hung tợn. Trong mỗi khối băng, không ngờ đều có một xác chết trông rất sống động. Những cái xác này bị đóng băng, giữ lại cử động trước khi chết trong hố sâu im lặng này, không khỏi khiến người khác rùng mình.

Những người trong khối băng này cũng không đủ khiến Vương Lâm khiếp sợ. Chân chính khiến hắn khiếp sợ chính là vật ở chỗ sâu nhất, xuyên thấu qua sông băng đan xen bốn phía che phủ, chỉ để lộ ra một khe hở ở giữa, cũng chính là ngọn nguồn ánh mắt lúc trước.

Khe hở giữa các sông băng đan xen, Vương Lâm thấy rõ ràng phía dưới. Trong nháy mắt này, con ngươi hai mắt hắn bỗng co rút mạnh mẽ. Bên dưới khe hở sông băng kia, nơi trung tâm đáy hố sâu này, có một vật lớn khoảng trăm trượng. Vật lớn này không phải gì khác, chính là một cái đầu lâu! Một cái đầu lâu Cổ Thần!

Cái đầu kia bị đóng băng, nhưng biểu tình của nó có thể thấy được rõ ràng. Nhất là hai mắt không phải khép kín, mà là giận dữ trợn trừng, bên trong ẩn chứa vẻ thương tiếc và phẫn nộ. Ánh mắt vừa rồi Vương Lâm ở bên trên cảm nhận được, chính là từ hai con mắt đầu lâu này tràn ra.

Mặc dù đã trôi qua vô số vạn năm, mặc dù Cổ Thần này cũng sớm chết đi, mặc dù trên người này không có lực lượng Cổ Thần gì, ngay cả mi tâm cũng không có bất kỳ tinh điểm nào, chỉ để lại dấu vết tam tinh điểm sụp vỡ, nhưng ánh mắt hắn trước khi chết cho tới tận bây giờ nhìn vẫn còn rất sống động. Nó khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều phải kinh hãi vì cái chết của hắn.

Vương Lâm nhìn đầu lâu Cổ Thần trong mắt vẫn chứa thương tiếc và phẫn nộ này, trầm ngâm tại chỗ. Từ ngày tu đạo đến nay, theo những việc không ngừng trải qua, Vương Lâm đã hiểu được Cổ Thần cũng không phải vĩnh hằng trong tinh không này, nhưng Cổ Thần cũng là bộ tộc mạnh nhất!

Bộ tộc Cổ Thần năm xưa đến nay dần như bị diệt sạch. Nếu nói là do tu sĩ gây nên, Vương Lâm tuyệt đối không tin. Lôi Tiên Giới mạnh mẽ như vậy, đánh với một Cổ Thần bát tinh suy yếu đều phải dùng hết toàn bộ lực lượng Tiên Giới, vô số Tiên nhân vây đánh đuổi cuối cùng mới thắng thảm.

Đầu lâu Cổ Thần trước mắt này, rốt cuộc là dạng lực lượng thế nào có thể khiến cho hắn sau khi vỡ nát toàn bộ tinh điểm, vẫn bị chặt đầu! Lực lượng toái tinh của Cổ Thần bát tinh cho dù không thể đạt tới cửu tinh, nhưng lực lượng khủng bố cũng đủ để hủy diệt thiên địa.

Vương Lâm trong khi trầm tư, thân hình chậm rãi chìm xuống dưới. Tới gần một khối băng ngăn cản ở phía trước, tay phải hắn đặt lên trên, nguyên lực trong cơ thể hắn bỗng chuyển động, lập tức theo cánh tay ầm ầm dung nhập vào trong khối băng kia. Trong chớp mắt, trên khối băng kia liền lóe lên ánh lửa. Thậm chí ngay cả bên trong cũng đều tràn ngập ngọn lửa, chỉ một lát sau liền hóa thành một mảnh sương trắng bay lên không. Xác chết tiên nhân trong khối băng kia tức thì bị ngọn lửa này xông tới, lập tức hóa thành mảnh vỡ tản ra khắp nơi.

Sau khi mở ra một con đường, Vương Lâm dần dần tới gần đầu lâu Cổ Thần khổng lồ kia. Khoảng cách gần nhìn cái đầu này, một cảm giác uy áp phảng phất chân chính đối mặt một Cổ Thần bát tinh ập vào mặt.

Vương Lâm thầm than một tiếng, chậm rãi chìm xuống theo đầu Cổ Thần, dần dần tới đáy. Nơi cổ Cổ Thần bị chém đứt, bên ngoài bao phủ một tầng băng thật dày. Nhìn xuyên qua tầng băng, có thể thấy miệng vết thương trên cổ Cổ Thần cực kỳ chỉnh tề, không có bất kỳ vết răng cưa nào.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào chỗ cổ Cổ Thần. Vẻ mặt hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng con ngươi trong hai mắt không khỏi co rút mạnh, trong tâm thần tràn ngập rung động. Theo miệng vết thương này biểu hiện ra, khiến cho da đầu Vương Lâm run lên. Hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là ai có thần thông một đao chém đứt đầu Cổ Thần.

"Chẳng lẽ là Thanh Lâm?" Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, lộ vẻ sợ hãi. Nếu Thanh Lâm có được thần thông này, như vậy hắn cũng không khỏi quá mạnh mẽ rồi, dĩ nhiên đã vượt qua sự tưởng tượng của Vương Lâm.

Sắc mặt Vương Lâm không khỏi âm trầm, thần thức cẩn thận tản ra, tràn ngập bên trong đầu lâu. Sau khi quét một vòng vết thương ở đầu lâu, hồi sau Vương Lâm khẽ "a" một tiếng, thân hình nhoáng một cái đã đến gần sát tầng băng. Hai mắt hắn như điện, nhìn chằm chằm miệng vết thương. Bên cạnh chỗ sâu trong miệng vết thương kia, có một số hạt tròn kết tinh thật nhỏ. Màu sắc chúng nó màu đỏ đậm, nếu không nhìn kỹ rất dễ dàng bị lẫn lộn với máu đọng.

"Đây là..." Vương Lâm hơi chút trầm ngâm, tay phải nâng lên, đặt trên khối băng. Nguyên lực cẩn thận tràn ra theo tay phải hắn tràn xuống. Lập tức khối băng dưới tay phải hắn xuất hiện một màn sương trắng lớn. Hắn cẩn thận khống chế ngọn lửa, chậm rãi hòa tan một lỗ hổng trên khối băng này.

Lỗ hổng này phảng phất như một thông đạo kéo dài tới miệng vết thương đầu lâu Cổ Thần. Vương Lâm hút mạnh một cái, lập tức có một hạt kết tinh bay ra, rơi vào lòng bàn tay hắn. Hai ngón tay Vương Lâm cầm viên kết tinh màu đỏ đậm này, thần thức tràn ra vờn quanh viên kết tinh, cẩn thận thẩm thấu vào bên trong. Theo quan sát, Vương Lâm dần dần phát hiện ra trong viên kết tinh nhỏ này, có một đoàn khí vô hình không màu sắc. Khí này chậm rãi chuyển động trong viên kết tinh, dường như bất cứ lúc nào đều có thể tiêu tan.

Thần thức Vương Lâm vờn quanh phía ngoài làn khí vô hình kia, sau đó dung nhập vào làn khí vô hình kia, tra xét lần nữa, nhưng ngay trong khoảnh khắc thần thức Vương Lâm dung nhập vào làn khí, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp không cách nào hình dung từ trong làn khí vô hình kia ầm ầm tràn ra. Dường như trong khoảnh khắc này Vương Lâm tách rời khỏi trời đất, toàn bộ thế giới trở thành một màu đen, chỉ còn lại uy áp trong làn khí vô hình kia.

Khí tức này mạnh mẽ, chỉ là một tia sót lại mà lập tức khiến cho Vương Lâm cực kỳ kinh sợ, gần như buông tay theo bản năng. Nhưng hắn ném xuống, ánh mắt lóe lên, lại cẩn thận quan sát. Càng quan sát, Vương Lâm càng nhăn mày lại. Bằng vào kinh nghiệm hơn một ngàn năm tu đạo của hắn, cũng chưa bao giờ gặp loại khí vô hình cổ quái này. Nó không phải tiên khí, cũng không phải linh khí, thậm chí cũng không có bất kỳ liên hệ gì với nguyên khí trong cơ thể tu sĩ.

Nếu cẩn thận suy nghĩ, thứ này không ngờ lại bao hàm tiên khí, linh khí và nguyện khí. Ngoài ra, nó còn có một chút khí tức Vương Lâm không thể nhận ra. Nó giống như một mớ hỗn độn, nhưng đồng thời lại kết hợp hoàn mỹ, giống như là quy về một mối, làm cho người ta mê hoặc không ngừng.

Càng làm cho Vương Lâm có cảm giác khủng bố là trong một tia khí vô hình còn sót lại này, không ngờ ẩn chứa quy tắc. Đúng là quy tắc này khiến cho Vương Lâm cảm thấy da đầu run lên. Quy tắc này cũng không phải một, mà là vô số đếm không hết. Gần như tất cả quy tắc mà Vương Lâm mượn lực Thiên Nghịch nhìn thấy, đều tồn tại trong làn khí vô hình này. Cũng có nhiều quy tắc trước đây Vương Lâm chưa từng gặp qua, cũng tồn tại trong đó.

Vương Lâm cẩn thận thu hồi thần thức, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn chằm chằm vào viên kết tinh kẹp giữa hai ngón tay. Lúc này hắn có cảm giác, mình đang cầm không phải một viên kết tinh bình thường, mà là một viên kết tinh mà khi vỡ ra, có được nguyên lực sụp đổ cực lớn.

"Đúng là cỗ lực lượng này chặt đầu Cổ Thần. Có được lực lượng này, cũng không phải là Thanh Lâm." Vương Lâm nhìn chăm chú vào viên kết tinh trong tay, trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh trận chiến với Thiên Đạo vì cứu Lý Mộ Uyển trên Chu Tước tinh năm xưa.

Sứ giả Thiên Đạo ngày đó hư ảo biên ra, không ngờ là Cổ Thần, mà lại là Cổ Thần bị phong ấn tinh điểm. Khi đó Vương Lâm rất là rung động, nhưng tu vi hắn dù sao cũng thấp hơn rất nhiều. Lúc này nghĩ đến cảnh tượng đó, tuyệt không đơn giản chỉ rung động như vậy, mà bên trong còn có một bí ẩn long trời lở đất.

Rốt cuộc là lực lượng gì có thể phong ấn Cổ Thần, lại có thể khống chế Cổ Thần trở thành sứ giả Thiên Đạo? Đáp án này gần như sinh động như thật.

"Thiên Đạo!" Vương Lâm nhìn vào hạt kết tinh trong tay. Khi hắn nhìn đến làn khí vô hình bên trong, liền có một loại trực giác. Nó và sứ giả Thiên Đạo - Cổ Thần bị phong ấn tinh điểm như là có chút liên hệ.

Nhưng Thiên Đạo là vật hư vô mờ mịt, làm sao có thể làm được điều này? Vương Lâm trầm ngâm, hắn nghĩ tới Cổ Yêu Bối La từng nói, bí ẩn một Cổ tộc có liên quan đến nghịch tu.

Vương Lâm nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một loạt hình ảnh. Ở trong tinh không vô tận, một Cổ Thần bát tinh oai phong trời đất, nhưng đột nhiên liền có một lực lượng không thể nào hình dung từ trên trời giáng xuống. Vì chống cự cỗ lực lượng này, Cổ Thần bát tinh này làm vỡ nát toàn bộ tinh điểm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Dưới lực lượng kia, đầu Cổ Thần bị mạnh mẽ chặt đứt. Rồi sau đó cái đầu này bị tiên giới đoạt được, không biết vì sao đặt ở nơi đây. Lực lượng kia còn sót lại ở cổ Cổ Thần, qua năm tháng không có tiêu tan, mà hóa thành một hạt kết tinh, còn sót lại một tia khí tức lực lượng năm xưa.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.