Lực Bổn Nguyên trong ánh đỏ tràn ngập, ánh đỏ gào thét mà ra, nháy mắt liền va chạm với bão cát màu vàng kia. Không một tiếng động vang lên, thần thông bão cát có tu vi Toái Niết trong nháy mắt chấn động, nhanh chóng tiêu tan.
Mi tâm Vương Lâm đau nhói, lực Bổn Nguyên của hắn vốn không nhiều, giờ phút này nhanh chóng triệt tiêu cùng với cơn bão cát bụi. Nhưng Vương Lâm không thu hồi lực lượng con mắt thứ ba. Hai mắt lóe sát khí, tâm thần khẽ động, lực lượng của con mắt thứ ba lại càng điên cuồng tuôn ra. Đối với những người muốn tìm kiếm bước tu đạo thứ ba, sự quan trọng của lực Bổn Nguyên, Vương Lâm biết rõ trong lòng. Hắn không tin Hư Không Tử kia không rơi vào bẫy! Lập tức ánh hồng hình quạt ba trượng kia nháy mắt tăng mạnh, chớp mắt liền khuếch tán ra mấy lần. Cơn bão cát bụi kia lập tức sụp đổ, hóa thành vô số nguyên lực tràn ngập bốn phía. Không còn cơn bão cát bụi, ánh đỏ ẩn chứa lực Bổn Nguyên lập tức lao thẳng đến Hư Không Tử. Vẻ mặt Hư Không Tử đột nhiên biến đổi, nhưng vẻ tham lam càng đậm trong mắt. Hắn vốn định tránh đi, nhưng cơ hội tự mình cảm thụ lực Bổn Nguyên vạn năm khó gặp này, hắn không cam lòng bỏ đi như vậy.
Chỉ hơi chút do dự, ánh đỏ từ mi tâm Vương Lâm trong nháy mắt bao phủ, lực Bổn Nguyên lại tràn ngập xung quanh thân thể Hư Không Tử. Trong nháy mắt, thân thể Hư Không Tử phảng phất như bị lột từng tầng một, có một loại cảm giác nửa trong suốt. "Bổn Nguyên! Bổn Nguyên!"
Hai mắt Hư Không Tử lộ ra tham lam nồng đậm, điên cuồng khai triển thần thức tỉ mỉ quan sát bốn phía. Lúc này hắn căn bản không để ý đang là lúc đấu phép, chắc là Vương Lâm trong mắt hắn nhỏ bé không đáng kể. Bổn Nguyên này, hắn tin tưởng có thể suy xét thấu triệt, một lúc xem xét có thể hiểu ra. Trái tim già nua của Hư Không Tử lúc này cũng giống như tráng niên "thình thịch" tăng tốc, trên mặt lộ vẻ kích động. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình nguyên chỉ vì diệt trừ một mầm tai vạ sau này, nhưng không ngờ lại đụng tới Bổn Nguyên, trở thành tu sĩ bước thứ ba trong truyền thuyết.
Thân hình Vương Lâm lúc này theo lốc xoáy màu tím xung quanh xoay tròn, dần dần chìm vào trong. Nhưng trong mắt hắn sát khí tăng mạnh. Sát cục của hắn đã hoàn toàn bố trí, Hư Không Tử dĩ nhiên tiến vào trong cục, lúc này phải làm chính là ra tay!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một vỏ kiếm. Trong vỏ kiếm này có cắm một thanh kiếm thép! Mắt hắn lóe lên hàn quang, tay phải bỗng nhiên nắm vào chuôi kiếm. Trong khoảnh khắc tay phải Vương Lâm nắm hẳn vào chuôi kiếm, sát khí hàn quang trong mắt toàn bộ thu lại cho đến khi hoàn toàn biến mất. Nhìn qua không thấy bất kỳ linh hoạt, sắc bén gì, mà như bằng phẳng một mảnh nước trong. Phảng phất sát khí tràn ngập của hắn đối với Hư Không Tử trong nháy mắt này toàn bộ bị thanh kiếm trong tay hấp thu, không còn chút nào. Nhưng ánh mắt không chút sát khí này so với tràn ngập sát khí còn đáng sợ hơn vô số lần. Vương Lâm mơ hồ có loại cảm giác, linh hồn trong thanh kiếm này vào lúc này giống như sắp thức tỉnh khi đang ngủ say. Một khi thức tỉnh như vậy sẽ phát ra uy lực hủy thiên diệt địa. Tiểu cô nương xinh đẹp kia thủy chung nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vào lúc Vương Lâm lấy ra vỏ kiếm, nàng hơi nhíu mày, hiển nhiên không biết vật ấy. Chỉ có điều khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Lâm, tiểu cô nương xinh đẹp này hai mắt trợn trừng, lộ ra một tia hoảng sợ khó tin, lên một tia hồi ức. Còn có người áo đen, ánh mắt cũng nhìn vào vỏ kiếm trong tay Vương Lâm, con ngươi hai mắt có rụt mạnh. Vương Lâm hai mắt bình tĩnh, cầm chuôi kiếm hướng ra phía sau kéo mạnh. Theo thanh kiếm rời khỏi vỏ, lập tức có một cỗ uy áp đáng sợ không có cách nào hình dung từ trong vỏ kiếm điên cuồng lao ra. Khí tức này mạnh mẽ, vào thời khắc xuất hiện ngay lập tức cả đại điện vang lên từng hồi tiếng động "rắc rắc", phảng phất như muốn sụp đổ. Về phần hai pho tượng thật lớn bên cạnh Vương Lâm, trong chốc lát xuất hiện vô số vết rạn nứt, dường như sắp tan dã. Chỉ giây lát, thanh kiếm thép đã hoàn toàn ra khỏi vỏ. Vương Lâm không chút do dự giơ thanh kiếm, trực tiếp ngắm thẳng về hướng Hư Không Tử đang đắm chìm muốn hiểu rõ nguyên lực Bổn Nguyên, hung hăng chém xuống! Hư Không Tử trong lòng vốn không coi Vương Lâm ra gì, xem Vương Lâm này chẳng qua chỉ là một con kiến. Giờ phút này thần thức hắn đang rất nhanh phân tích lực Bổn Nguyên xung quanh, ý đồ tìm cách hiểu được bí ẩn làm sao sinh ra Bổn Nguyên. Hắn có một loại trực giác, nếu mình có thể tìm ra đáp án này, vậy chẳng khác nào tìm được con đường chính xác bước vào bước thứ ba. Càng nghĩ như vậy, hắn lại càng rung động, thậm chí hắn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình. Nhưng ngay trong lúc hắn đang tra xét, mắt thấy dường như sắp sờ đến một tia rõ ràng, thì lập tức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Một cỗ cảm giác nguy cơ sống chết trong khoảnh khắc tràn ngập toàn thân. Loại nguy cơ sống chết này không yếu hơn chấn động lúc trước ở Táng Tiên Trì sụp đổ chút nào, thậm chí còn mạnh hơn mấy lần, lại có loại khí tức quen thuộc với Hư Không Tử. Con ngươi hai mắt hắn co rụt lại, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Vương Lâm phía trước. "Pháp bảo Thứ Không Niết!"
Thanh kiếm này chém một nhát tuy không rời khỏi tay Vương Lâm, nhưng trong khoảnh khắc giữa Vương Lâm và Hư Không Tử xuất hiện một bóng kiếm lớn tỏa ra ánh bạc vạn trượng. Thanh kiếm lớn hoàn hảo thành từ ánh sáng bạc, phát ra những tia sáng nhức mắt. Sau khi xuất hiện, thanh kiếm nhanh chóng chém xuống Hư Không Tử. Hư Không Tử như ngừng thở, hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nồng đậm. Hắn căn bản không kịp né tránh. Vương Lâm nắm bắt thời cơ cực kỳ xảo quyệt, đúng là mấu chốt của sát cục này. Thanh kiếm lớn màu bạc kia tốc độ quá nhanh, xa xa vượt qua tốc độ của tu sĩ Toái Niết có thể thi triển. Chỉ thấy ánh bạc chợt lóe, ầm ầm rơi vào ngực Hư Không Tử. Trong nháy mắt này, nguyên thần trong cơ thể Hư Không Tử dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được mạnh mẽ khuếch trương ra phía ngoài, từ trong cơ thể biến ảo ra ngoài bao trùm thân thể, trực tiếp xuất hiện bên ngoài thân thể. Từ xa nhìn lại, bên ngoài thân thể Hư Không Tử phát ra ánh tím rực rỡ, cả nguyên thần dĩ nhiên đã biến thành màu tím. Tu sĩ tầm thường nguyên thần yếu ớt cực kỳ, toàn bộ dựa vào thân thể bảo vệ. Nhưng tu vi hiện tới trình độ Hư Không Tử, nguyên thần mạnh mẽ đã vượt xa thân thể. Giờ phút này nguyên thần bao phủ thân thể, trực tiếp chống cự lại thanh kiếm lớn ánh bạc. Ánh bạc lóe lên dữ dội, thân hình Hư Không Tử bỗng run lên, vẻ mặt lập tức đỏ một cách khác thường. Một ngụm máu tươi phun ra, nguyên thần bên ngoài thân thể run rẩy co rút lại vào trong thân thể. Trên mặt Hư Không Tử lộ rõ vẻ dữ tợn chưa từng có, trong cơ thể lại không ngừng vang lên những tiếng "phanh phanh". Thân hình hắn không tự chủ được lùi lại dưới đòn tấn công kia. Nhưng lúc này hắn ngẩng mạnh đầu, bước chân đang lui ra sau gắng gượng dừng lại, thủy chung đứng trong lực Bổn Nguyên, mặc cho lực Bổn Nguyên thẩm thấu vào thân thể khiến cho thương thế càng nặng. "Tiểu tạp chủng! Chỉ bằng ngươi, dù có pháp bảo Thứ Không Niết, muốn giết ta, ngươi còn không đủ tư cách!"
Sát khí trong mắt Hư Không Tử càng đậm, tay phải vung lên hung hăng chộp tới Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, nguyên lực trong cơ thể theo một kiếm vừa rồi điên cuồng mất đi. Thanh kiếm này lúc trước hắn tra xét đã lục lọi được một chút, biết được bảo vật này không cần tế luyện, chỉ cần cầm nơi tay là có thể sử dụng. Thanh kiếm này hoàn toàn khác với pháp bảo truyền thống khiến cho Vương Lâm rất là khó hiểu. Nhưng lúc này vì sát cục bày ra, hắn cũng không suy nghĩ kỹ càng liền lấy ra sử dụng. Đối với vật này có thể hấp thu nguyên lực trong cơ thể, lúc trước Vương Lâm đã có chuẩn bị. Lúc này tuy sắc mặt tái nhợt, nguyên lực trong cơ thể mất đi lượng lớn, nhưng không chút bối rối, vẫn rất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc bàn tay Hư Không Tử cách không chộp tới, Vương Lâm lại nâng thanh kiếm trong tay lên. Hắn thở sâu, nguyên khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển. Ngay lập tức ánh bạc trong thanh kiếm chợt lóe ra vạn trượng, theo sau chém về phía trước. Ánh bạc chói mắt, tay phải Hư Không Tử co rụt mạnh về phía sau, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Lúc này trong lòng hắn cũng có lo lắng, thân thể ở trong Bổn Nguyên lực, không ngừng bị lực Bổn Nguyên kia tấn công. Lực Bổn Nguyên này tuy không nhiều, nếu so sánh chỉ sợ không bằng một phần vạn so với nguyên lực trong cơ thể hắn, nhưng lực Bổn Nguyên mỏng manh này khiến tuyệt đại bộ phận nguyên lực toàn thân toàn bộ vận chuyển đối kháng. Hắn lại càng ở trong lúc đối kháng dồn nhập toàn bộ tâm thần bên trong, cẩn thận tra xét. Nếu đổi lại Vương Lâm lúc trước, Hư Không Tử hoàn toàn không cần quan tâm. Nhưng lúc này hắn không thể nghĩ tới Vương Lâm lại có pháp bảo Thứ Không Niết! Với vật này hắn không thể không chú ý, nhưng nếu bỏ qua cơ hội cảm ngộ lực Bổn Nguyên này, hắn lại cực kỳ không cam lòng. Sát khí của hắn đối với Vương Lâm đã đạt tới cực hạn. "Chỉ cần cho ta thêm thời gian nửa nén hương, ta tin tưởng có thể tìm ra sự huyền bí của lực Bổn Nguyên này!"
Hư Không Tử vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay có thêm một khối băng màu tím. Trên khối băng này phát ra khí lạnh, vừa xuất hiện lập tức khiến cho đại điện bị bao phủ trong một mảnh băng hàn.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.