Trên đường tiến đến, Hư Không Tử đột ngột quay người, tay phải bấm quyết, định thi triển thần thông. Lúc này, môi Thiên Vận Tử khẽ động, lập tức thần thông mà Hư Không Tử sắp thi triển bỗng khựng lại, như bị một lực lượng vô hình cắt đứt!
Sắc mặt Hư Không Tử biến đổi dữ dội. Trong khoảnh khắc ấy, Chu Dật hóa thành kiếm quang, xé gió xuyên qua hỏa diễm, bay thẳng về phía Hư Không Tử. Tốc độ quá nhanh, chớp mắt đã đến trước ngực hắn.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên trong đại điện. Hư Không Tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người lùi lại mấy bước. Khi dừng chân, mặt đất dưới chân hắn chợt vang lên tiếng răng rắc, rồi sụp đổ thành mảnh vụn.
Kiếm quang tan biến, Chu Dật hiện nguyên hình. Sắc mặt Chu Dật tái nhợt, toàn thân gần như trong suốt. Đại lượng linh khí tiêu tán khỏi cơ thể, thân thể dường như sắp tan biến vào hư vô. Hiển nhiên, một kích gây thương tích cho Hư Không Tử này cũng khiến Chu Dật hao tổn rất lớn!
Lùi về bên cạnh Vương Nguy và Hồ Quyên, Chu Dật truyền âm cho Vương Lâm:
- Vương Lâm, một kiếm này ta không giết được hắn, nhưng đã dẫn phát thương thế cũ, khiến hắn càng thêm trọng thương!
Nói xong, Chu Dật khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng hồi phục linh lực. Hắn lấy ra một viên đan dược, nuốt vào. Đan dược này chuyên dùng cho linh thể, chưa thành viên mà là một túi tròn có linh khí lưu động bao quanh!
Sắc mặt Hư Không Tử không còn chút huyết sắc nào. Thương thế trong cơ thể vốn đã rất nghiêm trọng, hắn luôn phải áp chế để không trở nên tồi tệ hơn. Nhưng một kích của Chu Dật đã khiến thương thế bùng nổ, tu vi lại sụt giảm. Tuy chưa đến Toái Niết sơ kỳ, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không bao lâu nữa!
Lần đầu tiên, kẻ có tu vi cao thâm như hắn cảm nhận được sự rét lạnh, trở nên run rẩy. Hư Không Tử lại lùi thêm vài bước, tay phải bấm quyết liên tục điểm lên người, mới miễn cưỡng áp chế được thương thế. Hắn lại phun ra máu tươi! Mang vẻ dữ tợn tàn khốc, hắn không nhìn Vương Lâm và Chu Dật, mà nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử.
Thần sắc Thiên Vận Tử vẫn như thường, coi như không thấy ánh mắt của Hư Không Tử, bình thản nói:
- Hư Không Tử đạo hữu, ngươi như hiện tại mới khiến lão phu có gan tương trợ!
Nói xong, Thiên Vận Tử nhìn Vương Nguy và Hồ Quyên, ôm quyền cười nói:
- Mong Vân Tiên đạo lữ bán cho lão phu một cái nhân tình! Hôm nay, ân oán tư thù hãy bỏ qua, sớm tiến vào tầng tiếp theo thì hơn. Có được không?
Thần sắc Lăng Thiên Hầu âm trầm. Thiên Vận Tử âm thầm ra tay, hắn sao không nhận ra? Lúc này, hắn đứng bên cạnh Hư Không Tử, ánh mắt lạnh như băng nhìn đám người Vương Lâm!
Lão già mang hồ lô cũng trầm ngâm, lạnh lùng nhìn mọi người! Vị trí hắn đứng biểu lộ rằng hắn đứng về phía Thiên Vận Tử và Hư Không Tử!
Cùng lúc đó, ngồi ở xa xa, không nói một lời, phấn y nữ tử Côn Hư Thánh nữ đứng lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hư Không Tử, mỹ mâu đảo qua, dừng lại trên người Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Vương đạo hữu, việc này tạm hoãn lại đi. Đợi các ngươi rời khỏi nơi này, việc giữa các ngươi, Côn Hư chi cảnh ta sẽ không tham dự!
Ngoại trừ người áo đen, gần như mọi người đã phân thành hai phe. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hướng về phía Vương Nguy ôm quyền nói:
- Việc này không liên quan tới tại hạ, hết thảy mời tiền bối định đoạt!
Vương Nguy tuy không hài lòng về việc Vương Lâm ra tay trước, nhưng thấy Vương Lâm biết chừng mực, gật đầu, ánh mắt dừng trên đám người Thiên Vận Tử, bình tĩnh nói:
- Được, mọi ân oán tư thù hãy tạm không đề cập đến! Ba tầng cuối cùng này đầy rẫy nguy hiểm, các vị đạo hữu đừng lưu thủ. Lát nữa truyền tống tiến vào, sẽ gặp nhau ở trung tâm tầng thứ bảy!
Vương Nguy vừa dứt lời, đám người Thiên Vận Tử mỉm cười gật đầu. Hồ Quyên đứng dậy, đặt tay lên hòn đá trước mặt, nhẹ nhàng nhấn xuống. Hòn đá phát ra quang mang lóng lánh, mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Trong chốc lát, mặt đất đại điện xuất hiện một khe lớn, lộ ra một tinh không rực rỡ. Mọi người lần lượt nhảy vào, tiêu biến.
Chu Dật được Vương Nguy mang theo, bước về phía trước, tiến vào truyền tống trận trong tinh không.
Tầng thứ bảy của Tiên phủ khác biệt hoàn toàn so với sáu tầng trước. Nơi này là một mảnh biển lửa, như một thế giới riêng!
Không gian không lớn, chính giữa là một ngọn núi lửa đang phun trào. Sương đen tràn ngập khắp nơi, âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên. Thỉnh thoảng, một ngọn lửa nồng đậm phun ra từ núi lửa, rơi xuống như mưa!
Mặt đất nứt nẻ, phân thành vô số mảnh nhỏ, phiêu phù trên nham tương. Hắc khí thỉnh thoảng bốc lên từ nham tương, tỏa ra nhiệt độ cực cao.
Mọi người bị truyền tống đến đây liền tự phân tán, dừng ở những vị trí khác nhau. Vương Lâm lóe lên, xuất hiện ở nơi này! Vừa nhìn rõ xung quanh, chân mày hắn liền nhíu lại.
- Không đúng!
Nơi này hoàn toàn khác với giới thiệu về tầng thứ bảy trong địa đồ ngọc giản! Ánh mắt Vương Lâm âm trầm, nhìn về phía xa. Hồ Quyên kinh ngạc nhìn xung quanh, trong mắt cũng đầy nghi hoặc! Nàng đã sớm đoán Vương Lâm có cơ duyên nào đó, rất hiểu biết về Tiên phủ này! Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Vương Lâm, nàng cười khổ, lắc đầu.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt. Thần sắc Hồ Quyên không giống giả bộ, hiển nhiên nàng cũng rất mờ mịt về sự biến đổi này!
- Nơi đây là một mảnh bằng phẳng, chỉ có một ngọn núi lửa. Vậy thì nhập khẩu vào tầng thứ tám nhất định là bên trong ngọn núi lửa này!
Thanh âm Hồ Quyên vang lên, đến tai mọi người!
Hư Không Tử đang ở xa, sắc mặt tái nhợt. Dù dưới ánh lửa vẫn không có chút hồng nhuận! Tay phải hắn đỡ ngực, từng trận đau nhức thỉnh thoảng truyền đến. Vết thương trên miệng lại có một loại kiếm khí quỷ dị, khiến nó không thể khép lại hoàn toàn.
- Thiên Vận Tử, Vương Lâm, còn có kiếm linh kia, mối thù này lão phu nhớ kỹ. Nếu không báo đáp gấp mười gấp trăm lần, lão phu tuyệt không cam tâm!
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn xung quanh!
- Khốn khiếp! Ngay cả Tiên phủ này cũng gây khó dễ cho lão phu! Nơi đây lại tràn đầy hỏa nguyên lực, sợ rằng sẽ thuận lợi cho tiểu tạp chủng kia!
Hư Không Tử gào thét trong lòng, mãi sau mới bình tĩnh lại, nhưng lập tức tâm thần chấn động, mồ hôi lạnh toát ra.
- Tu vi sụt giảm lại khiến tâm cảnh của ta thay đổi, sao lại dễ dàng tức giận như vậy!
Hư Không Tử hít sâu, áp chế bực bội, cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại! Vương Nguy tiến lên một bước, đến bên cạnh Hồ Quyên. Hai người hóa thành hai đạo trường hồng, bay thẳng về phía ngọn núi lửa! Đám người Thiên Vận Tử cũng động thân, đi về phía núi lửa.
Thôn cô mỹ phụ, Hồ lô lão già và người áo đen đồng thời bay lên. Hư Không Tử lạnh lùng nhìn Vương Lâm, cũng bay đi.
Vương Lâm không nhanh không chậm tiến bước, đạp lên hư không. Hắn biết tu vi không bằng những lão quái kia, nên không xung phong đi đầu, mà chậm rãi tiến bước.
Xa xa, một người cũng chậm rãi tiến đến. Đó là phấn y nữ tử Côn Hư Thánh nữ. Đôi mỹ mục của nàng nhìn Vương Lâm, bước chân chậm lại như đang chờ đợi hắn.
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, thấy phấn y nữ tử dừng chân thì vượt qua bên cạnh, nhanh chóng tránh xa, không muốn dây dưa với nàng, dần dần đến gần ngọn núi lửa.
Phấn y nữ tử thấy Vương Lâm vòng qua thì hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý, hóa thành một đạo trường hồng, bay nhanh về phía núi lửa.
Thấy phấn y nữ tử rời đi, hai mắt Vương Lâm lóe lên quang mang kỳ dị. Tuy nơi này khác với giới thiệu trong địa đồ ngọc giản, nhưng trên đường đi, Vương Lâm đã thấy được dấu vết còn sót lại của Tiên ngọc trên mặt đất nứt nẻ này.
Rất hiển nhiên, vô số năm trước, nơi này đúng là tầng thứ bảy của Tiên phủ. Chỉ là vì một biến cố nào đó mà nơi này hóa thành một đống hoang tàn trong biển lửa!
Nhìn ngọn núi lửa cao ngất, Vương Lâm nhắm mắt, thần thức tràn ra. Một lúc sau, hắn mở mắt, càng thêm tin vào phán đoán của mình.
Ngọn núi lửa này tuyệt đối không phải tự nhiên xuất hiện, mà là bị người ta dùng thần thông chuyển tới, rồi đặt ở đây. Càng đến gần, ý niệm này càng được chứng thực. Tại chân núi lửa, Vương Lâm rõ ràng thấy đá và kết cấu của mặt đất khác biệt hoàn toàn.
- Vậy thì những người khác cũng đã nhận ra sự cổ quái của ngọn núi lửa này!
Vương Lâm đứng dưới chân núi, không nóng nảy đi lên, mà khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn xung quanh, dừng lại ở một khe tràn nham tương bên cạnh. Nhiệt độ cực cao từ bên trong tỏa ra, nhưng không khiến Vương Lâm khó chịu, mà ngược lại càng cảm thấy thoải mái. Thậm chí nguyên lực trong cơ thể dường như sống lại.
- Biến cố nơi này đối với ta mà nói cũng có cái lợi khác!
Tay phải Vương Lâm buông xuống, tiến vào dung nham. Lập tức, hắn cảm nhận được một cỗ hỏa nguyên lực tràn ngập, dường như vô biên vô tận!
Tay phải hắn vẫn để trong nham tương. Đối với hắn, nhiệt độ cực cao bên trong lại rất thoải mái. Tâm thần hắn khẽ động, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển, tự hành tuần hoàn, trở thành một cơn lốc xoáy trong cơ thể. Cơn lốc xoáy này xoay tròn, lập tức truyền ra từng trận lực hút từ trong cơ thể Vương Lâm. Lấy tay phải hắn làm cầu, hỏa nguyên lực trong dung nham lập tức cuồn cuộn chuyển động, theo tay phải Vương Lâm chậm rãi bị hút vào cơ thể hắn.- Sáu đại thần thông của Tiên Đế Bạch Phàm, ta đã học được thần thông thứ ba. Nhưng sư huynh Thanh Thủy nói ba thức sau mới là tinh diệu. Trong đó thức đầu tiên là Sơn Băng! Tại Sát Vực Giới, ta từng thấy sư huynh thi triển, rất giống ngọn núi lửa bùng nổ...
Vương Lâm vừa suy nghĩ vừa hấp thu hỏa nguyên lực, đồng thời nhìn ngọn núi lửa vô biên trước mắt.
Bên phải Vương Lâm, người áo đen có hắc long ấn ký cũng không tiến vào núi lửa, mà khoanh chân ngồi xuống, tay trái cũng nhúng vào dung nham. Hắn cũng giống Vương Lâm, đang hấp thu hỏa nguyên lực trong nham tương. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn Vương Lâm, trong mắt có vẻ kiêng kỵ và bất thiện!
- Hỏa Chu Tước... Nếu có thể cắn nuốt thêm Hỏa Chu Tước, Viêm long của ta có thể thức tỉnh lần thứ hai?!
Trong khi đó, Vương Lâm không ngừng hấp thu, hỏa nguyên lực như những dòng nước, dũng mãnh tiến vào cơ thể hắn, vờn quanh nguyên thần, làm dịu đi nguyên thần khi đã thích ứng với hỏa nguyên lực này.
Một cảm giác thoải mái đang lan tỏa trong tâm thần Vương Lâm. Trong tầng thứ sáu, dù đã ăn nhiều đan dược, thương thế đã hồi phục, nhưng vẫn không thể hoàn toàn như ban đầu. Lúc này, theo việc hấp thu hỏa nguyên lực, thương thế Vương Lâm dần hồi phục thêm!
Tuy chậm chạp, nhưng cũng khiến Vương Lâm thấy hy vọng!
Chỉ là lúc này, phần lớn mọi người đã tiến vào bên trong núi lửa. Vương Lâm thầm than trong lòng. Trong một tháng chữa thương ở tầng thứ sáu, hắn đã hỏi Vương Nguy về phương pháp phá giải độc dược Dục tiên dục tử.
Chỉ là, năm đó ở Tiên giới, Vương Nguy và Hồ Quyên cũng ít tiếp xúc với độc dược, chỉ nghe qua Dục tiên dục tử, biết đôi chút mà không cụ thể. Do đó, hy vọng cởi bỏ độc tố trên người Tư Đồ Nam chỉ có thể đặt lên Tiên Đế Thanh Lâm hoặc Thanh Sương.
Ở lại tầng thứ bảy khá lâu, Vương Lâm thở sâu. Nguyên lực trong cơ thể xoay tròn đã biến thành lốc xoáy, truyền ra lực hút còn vô biên hơn nữa. Trong chốc lát, sau khi hấp thu đôi chút hỏa nguyên lực qua cánh tay phải, Vương Lâm rút tay ra, đứng dậy, lao thẳng về nhập khẩu nơi đỉnh núi lửa.
Vương Lâm vừa đứng lên, người áo đen ở xa kia cũng đứng dậy, từ một hướng khác tiến lên đỉnh núi.
Vương Lâm đã sớm chú ý đến hắc y nhân này. Đối phương cũng giống mình, có thể hấp thu hỏa nguyên lực. Trên mi tâm người này cũng có ấn ký, khiến Vương Lâm rất cảnh giác.
Tốc độ của Vương Lâm không nhanh, như một cơn gió nhẹ thổi bay về phía đỉnh, dần dần đến nơi. Đây có một miệng núi lửa rất lớn, khói đen dày đặc từ bên trong thoát ra, tản về bốn phía, đến tận chân trời.
Nơi này cực kỳ nóng bỏng, nham thạch gần miệng núi lửa cũng bị ăn mòn theo thời gian, tuy chưa sụp đổ, nhưng cũng đỏ bừng một mảnh, nhìn rất kinh mắt!
Đứng trên một phiến nham thạch màu đỏ hồng bên miệng núi lửa, thần sắc Vương Lâm vẫn như thường. Nhiệt độ cực cao nơi này không khiến hắn khó chịu. Hắn cúi đầu nhìn xuống, bên trong bị một hỏa hồng bao phủ, khói đen như quỷ ảnh mờ ảo, thỉnh thoảng bốc lên từ miệng núi lửa.
Không chút do dự, Vương Lâm lại bước tới, thân mình như sao băng lao thẳng vào miệng núi lửa. Dọc đường, thần thức Vương Lâm tràn ra xung quanh, lao xuống gần như thẳng tắp. Khói đen lượn lờ bên trong lập tức tiêu tan khi hắn tiến vào.
Từng trận sóng nhiệt ập vào mặt, vừa chạm vào người Vương Lâm liền bị toàn bộ lông tóc hắn hấp thu, nhanh chóng tiến vào cơ thể, hóa thành một tia nguyên lực, dung nhập vào bên trong.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên quang mang kỳ dị, tốc độ trầm xuống càng nhanh. Phía sau, người áo đen cũng bay xuống, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Vương Lâm. Hắn không muốn khoảng cách quá gần khiến Vương Lâm động sát khí.
Qua thời gian ngắn tiếp xúc, hắc y nhân này đã biết Vương Lâm không tầm thường, là loại người sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm. Ngay cả Hư Không Tử cũng liên tục chịu nhục dưới tay hắn, đến nỗi tu vi sụt giảm.
Nếu là người khác ở vị trí của Vương Lâm, sợ là khó làm được như hắn, thành thục du tẩu giữa nhiều cường giả, lại lấy thế đè địch. Lại còn dám công kích Hư Không Tử, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ đến đây, sự kiêng kỵ của hắc y nhân đối với Vương Lâm càng sâu. Nhất là khi hắn nhớ lại cảnh tượng ở tầng thứ nhất, lời nói cuồng ngạo và ánh mắt trước khi đi của Vương Lâm có thể bức lui khí thế của Hư Không Tử, vẫn còn như mới trong ký ức của hắc y nhân này!
Hơn nữa, ở chỗ này, dù hắn có thể hấp thu hỏa nguyên lực, nhưng so với Vương Lâm, thiên hạ đệ nhất Thiết hỏa chi linh Chu Tước, thì vẫn không thể bằng được.
- Muốn thôn phệ người này... Rất khó, rất khó!
Hắc y nhân thầm than trong lòng.
Vương Lâm tự nhiên không biết tâm tư phức tạp của hắc y nhân. Lúc này, tốc độ của hắn ngày càng nhanh, không ngừng hấp thu sóng nhiệt mạnh mẽ từ phía trước truyền tới. Nhiệt độ ẩn chứa trong sóng nhiệt càng ngày càng mạnh, ngay cả vách đá nham thạch xung quanh miệng núi lửa đều xuất hiện vô số khe nứt, màu sắc đã không còn đỏ sẫm mà đã đen thui, hiển nhiên ẩn chứa hỏa độc càng nhiều.
Vách đá núi lửa nơi này không bóng loáng mà có nơi nhô ra. Vương Lâm dừng lại trên một vách đá nhô ra. Trên khối đá này có nhiều khe nứt, lại có màu đỏ sậm, khói đen từ bên trong bốc lên, bay lên phía trên.
Vương Lâm đứng trên khối đá một lúc, một tảng đá lớn phía dưới vang lên âm thanh ào ào, bị bóc tách vỡ ra, chìm xuống biển lửa vô tận bên dưới.
Vương Lâm vừa hạ xuống, hắn hút một cái thật mạnh, sóng nhiệt không ngừng phun lên từ bên dưới lập tức bị hắn nuốt vào miệng.
Cảnh tượng này khiến Vương Lâm như đang cắn nuốt biển lửa. Sóng nhiệt như hóa thành thực chất, hình thành ngọn lửa bị Vương Lâm hút vào cơ thể. Vương Lâm lùi lại một bước, khuôn mặt hắn hồng nhuận, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng ngời.
Nguyên lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, không ngừng tiêu hóa hỏa diễm lực này. Nửa nén hương sau, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, hừ lạnh một tiếng rồi lại chìm vào núi lửa.
Không lâu sau khi Vương Lâm rời đi, hắc y nhân dừng lại trên một khối đá nhô ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Cắn nuốt hỏa viêm lực như thế, người này thật sự là người điên!
Hỏa diễm lực là bạo ngược nhất, hắc y nhân tự hỏi mình cũng không dám cắn nuốt như thế, chỉ có thể mở ra một đạo mà hấp thu mà thôi.
Tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh. Không lâu sau, hắn dần dần đi vào đáy ngọn núi này. Từ xa, xuyên thấu sóng nhiệt và sương khói, hắn đã có thể thấy được mọi thứ bên dưới.
Dưới đáy núi lửa này toàn bộ đều là dung nham đỏ sẫm. Dung nham này tạo thành một biển dung nham. Thỉnh thoảng lại bốc lên một đám bọt khí. Bọt khí này vỡ ra, sóng nhiệt từ bên trong tán phát ra, tràn về phía trên.
Khói đen cũng bay lên, dưới sự thúc đẩy của sóng nhiệt cuối cùng cùng nhau phun trào.
Bên trên biển nham tương kia có một tòa cung điện được khảm vào vách đá núi lửa. Cung điện này hoàn toàn giống với những tòa cung điện nhập khẩu ở sáu tầng trước.
Chỉ có điều, trên đại môn của cung điện này, máu đen viết nên một văn tự phức tạp như rồng bay phượng múa. Văn tự này thoạt nhìn như phù văn, nhưng nhìn kỹ lại không giống.
Nó lộ ra vẻ điên cuồng, ngẫm lại từng nét chữ lại như truyền ra khí thế điên đảo thiên địa, nghịch chuyển Càn Khôn!
Khoảnh khắc nhìn thấy văn tự này, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn lập tức nhận ra văn tự này thuộc ngôn ngữ của bộ tộc Cổ Thần, cũng chính là văn tự của Cổ Yêu và Cổ Ma.
- Ma!
Đây là một chữ "Ma"!
Lúc này bên ngoài cung điện, Vương Nguy, Hồ Quyên, Cổ Yêu Bối La và đám người Thiên Vận Tử, Hư Không Tử chia làm hai phe đang phiêu phù giữa không trung, nhìn chằm chằm vào đại môn của đại điện.
Lăng Thiên Hầu, Hồ lô lão già và Thôn cô mỹ phụ đang thi triển thần thông, không ngừng công kích đại môn. Âm thanh ầm ầm vang lên, nhưng dưới sự trùng kích của sóng nhiệt, âm thanh bị phân cắt thành mảnh nhỏ, không thể truyền đi xa, cũng không tạo ra hồi âm.
Vương Lâm tiến đến khiến Hư Không Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra sát ý, nhưng nhanh chóng ẩn nhẫn xuống.
Vương Lâm đến bên cạnh Vương Nguy và Hồ Quyên. Hắn nhìn chằm chằm vào đại môn cung điện, nhíu mày. Lúc này, Lăng Thiên Hầu gầm nhẹ, sáu đạo nguyên thần kiếm biến ảo ra, lấy tốc độ cực nhanh đánh vào đại môn. Chữ "Ma" trên cánh cửa lập tức kịch liệt lóe lên, nhưng không chút tổn hại.
- Lão phu không mở được phong ấn tiến vào tầng thứ tám này!
Lăng Thiên Hầu hừ lạnh một tiếng, thối lui ra sau. Thôn cô mỹ phụ và Hồ lô lão già cũng lắc đầu từ bỏ.
Vương Nguy và Hồ Quyên cũng nhíu mày, hai người cũng đã thử phong ấn này, nhưng không phá vỡ được. Còn có phong ấn này thì không thể tiến vào trong cung điện được.
Vương Nguy nhìn chằm chằm vào chữ "Ma" trên cánh cửa, biết rằng với tu vi của mình, không nên ra tay trước mặt những lão quái này. Hắn dứt khoát lui lại, khoanh chân ngồi trên một khối đá nhô ra gần đó, nhắm mắt, bắt đầu thổ nạp. Tuy hắn đả tọa, nhưng thần thức vẫn rất cảnh giác.
Không xa Vương Lâm, trên một khối đá thấp hơn một chút, phấn y nữ tử đang đứng, bên ngoài thân thể nàng có vô số bông tuyết xoay tròn, kháng cự lại nhiệt độ cực cao nơi này. Nham thạch dưới chân nàng dường như bị đóng băng bởi bông tuyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hắc y nhân phía sau Vương Lâm cũng đã đến nơi này, cẩn thận lơ lửng một bên, nhìn chằm chằm vào cung điện, rơi vào trầm ngâm.
Chữ "Ma" trên đại môn cung điện ẩn chứa một phong ấn lực khó có thể tưởng tượng nổi. Vương Nguy, Hồ Quyên, Thiên Vận Tử và Bối La gần như liên tiếp nhau ra tay, công kích không ngừng, âm thanh ầm ầm vang lên, phá vỡ sự trùng kích của sóng nhiệt, khiến âm thanh vang vọng bên trong núi lửa, khiến nhiều tảng đá bị bóc tách rơi xuống.
Âm thanh ầm ầm theo thần thông của mọi người vang lên ngày một lớn, gần như hình thành một mảnh, dù ở bên ngoài ngọn núi cũng có thể nghe thấy âm thanh trầm muộn từ bên trong lan ra.
Cuối cùng, dưới một kích của Bối La, liên hợp với thần thông của mọi người, hóa thành một cơn gió lốc quét ngang, lao thẳng về phía cung điện. Một âm thanh long trời lở đất vang lên, toàn bộ ngọn núi lửa như run rẩy, dung nham phía dưới sôi trào, phảng phất đất rung núi chuyển!
Chữ "Ma" cực lớn trên đại điện kia sụp đổ! Đại môn mở ra, nhưng ngay lập tức lại có kinh biến xuất hiện!
Đề xuất Voz: Hồi ức về Thuận Kiều Plaza
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.