Logo
Trang chủ

Chương 20

Đọc to

- Ừ, tại chú quen quát mấy thằng đệ. Cháu cứ nghe lời là chú sẽ nói nhẹ, còn không cháu sẽ biết con người thật của chú.
- Con người thật của chú, hiền lành, tình cảm, thương người, trách nhiệm nhưng vì công việc chú cứ phải xù lông lên. Chị H hồi chiều bảo cháu thế, cháu cũng thấy thế.
- Ơ cái... Không hẳn như vậy đâu, chú tốt với người tốt, còn rất ác với người xấu và không đúng ý chú.
Nó cười tươi như hoa:
- Cháu không phải người xấu, lại luôn nghe lời chú là chú sẽ tốt với cháu. Thế tối chú cho cháu đi chơi phố nhé.
Tôi chưa kịp trả lời thì tự nhiên mặt nó buồn so lại:
- Thôi, tối chú cho cháu mượn điện thoại, cháu gọi cho mẹ cháu là được.
Tôi gật đầu:
- Được rồi, cả ngày đi mệt rồi bây giờ vào tắm rửa sạch sẽ, xong mặc cái pijama này vào cho thoải mái mà ngủ, đừng để ướt bộ kia, chốc còn mặc ra phố mua đồ. Chú quay lại sẽ cho mượn điện thoại mà gọi cho mẹ.
- Chú đi đâu, cho cháu theo với, cháu ở một mình sợ lắm.
- Chú qua văn phòng ở dãy nhà bên kia thôi, lấy đồ đạc rồi về ngay. Chốt cửa lại, đừng có ra ngoài, không phải chú gọi cửa thì đừng mở.
Tôi rảo bước đi bộ về phía văn phòng công ty, trong đầu mông lung nhiều suy nghĩ. Có vẻ có gì đó sai sai ở đây và hình như mình đang ở thế bị động.
Bonus cho bác cái ảnh cháu nó làm tóc và lên đồ, vẫn hơi quê nhưng cũng ra gì và này nọ phết: 
Cứ suy nghĩ mông lung, không đâu vào đâu cả, đầu óc căng như dây đàn, có lẽ tại mệt với thiếu ngủ. Tôi thả cho đầu óc nghỉ ngơi, ngắm phố phường nhộn nhịp. Hà Nội của tôi cứ giờ chiều muộn này, là từ khu ổ chuột cũ phố cổ tới khu ổ chuột mới Trung Hòa Nhân Chính lại vang lên những âm thanh thân thương. Tiếng còi xe huyên náo, tiếng đm, vl của các em thiếu niên ngồi trà đá, tiếng phần phật chém gió của các anh các bác văn phòng bên ly bia vỉa hè. Tôi rẽ qua chợ cóc, thấy có bán măng củ, tôi mua một ít gọi là có quà Tây Bắc cho anh em nhân viên văn phòng, hơi lẻ, kệ mẹ, mai chúng nó tới tự chia nhau.
Văn phòng của công ty tôi nằm ở trên một chung cư, sau khi có lệnh cấm thì chỉ đơn giản là gỡ bảng hiệu và chuyển đăng ký về địa chỉ khác, còn mọi hoạt động vẫn bình thường, ban quản lý chẳng ai muốn chúng tôi chuyển đi cả, do sự hào phóng trong các khoản đóng góp, mọi công văn cũng vẫn được phím chuyển về đó. Văn phòng là một căn hộ khá rộng, nhân viên làm việc, nghỉ trưa ở phòng khách, một phòng ngủ là phòng giám đốc tức chú tôi, bố tôi là chủ tịch HĐQT cũng có một phòng, nhưng không ở mà biến nó thành phòng hút thuốc và để rượu. Phòng to nhất, tiện nghi nhất, phòng Master là của tôi.
Bấm thang máy lên tới cửa, vẫn thấy sáng đèn, 5h35 rồi, chắc ông chú ngồi đợi đến giờ đi nhậu với đối tác luôn. Trong đầu tôi vẽ ngay ra lý do cho chuyến đi vừa rồi nếu ông có hỏi. Đẩy cửa bước vào, nhân viên đã về hết, tôi đặt mấy củ măng ra bếp rồi đi vào phòng ông chú."
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Phi Thăng
BÌNH LUẬN