Tôi sống một mình trong cái thủy đình trên ảnh. Ai muốn gặp sẽ phải gọi bộ đàm trước để tôi ra đẩy cái thuyền con con ra rước mới vào được. Nhìn vậy thôi nhưng mùa mưa không ngập được vì nó cao hơn lòng hồ, nước trên rừng trút xuống sẽ chảy qua đập tràn xuống dưới, nên mực nước luôn là như vậy.
Tầm 9 giờ thì thấy bộ đàm gọi. Tôi ra chống thuyền đưa vào nhà. Vào tới nhà tôi mới tá hoảng, đ.m, cái gì thế này, bà này tưởng mình gọi vào phục vụ nên mặc cái áo mỏng tanh, xong không mặc corset nữa. Hai núm vú phập phồng theo nhịp thở, lại làm vẻ cúi đầu e thẹn, tởm chết mẹ. Tôi lớn giọng:
- Không phải như chị nghĩ, tôi gọi chị vào là bàn một chuyện. Chuyện con gái chị.
Lúc này bà mới quay lên hỏi:
- Cậu dạy sao tôi xin nghe.
- Như ý của chị là giờ muốn có tiền chuộc con gái vào đây với chị, không muốn nó vùi đời trong mấy cái bản vùng cao đấy phải không?
- Vâng, hai mẹ con được ở gần nhau, rau cháo nuôi nhau cũng còn hơn.
- Tôi tính mua cháu nó rồi đưa vào đây làm cùng chị ở đây.
- Được thế cả đời mẹ con tôi ơn cậu, hai mẹ con làm cho cậu đến khi trả hết nợ mới thôi.
- Hai mẹ con chị lương thì thấp, còn chi tiêu ốm đau, làm đến đời nào mới trả hết nợ.
- Dạ, thế cậu dạy thế nào ạ.
- Tôi mua nó làm trợ lý, cho riêng tôi, công việc như chị ấy, ngày làm việc vặt, đêm giúp tôi ngủ ngon. Chỉ cần làm cho tôi từ giờ đến Tết ở đây, qua Tết tôi đưa hai mẹ con chị xuống Sài Gòn, xin việc cho chị, dưới đó lương cao hơn, còn con bé cho đi học một nghề gì đó hoặc làm nhân viên bán hàng. Quan trọng là phải ngoan, tôi bảo gì nghe nấy. Ý chị sao?
- Đội ơn cậu, nhưng mà... Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Nó... Nó... Nó không còn trinh đâu cậu ơi, hồi còn ở cùng tôi, nó bị...
- Thôi thôi khỏi nói, tôi không quan trọng chuyện đó. Giờ thế nào đây, chị có cần ra đón nó không?
- Không cần đâu cậu, tôi gọi cho cậu nó, cậu cứ cho người vào đưa tiền. Mà không được, cậu ra được thì tốt, phải làm mấy cái cúng nữa, không con ma nó theo.
- Rồi rồi, dạo này rảnh việc, tôi ra một chuyến.
Thế là tôi bay ra Bắc, lấy xe ô tô cùng hai thằng công nhân cứng cựa nữa chạy theo địa chỉ thằng cậu hướng dẫn. Chả biết đường sá thế nào, lúc thì địa phận Hòa Bình, lúc thì Sơn La, lúc lại Thanh Hóa, có lúc thấy ghi biên giới 25km nữa. Đ.m, đúng là đất giáp ranh, bảo sao ma túy đéo dẹp được. Chạy từ sáng mà tới nơi cũng 2 giờ chiều.
Ah, mãi mới tìm được cái ảnh có bà mẹ tạp vụ, áo đỏ nhé:
Tôi cũng thuộc dạng cứng, lăn lộn rừng rú công trường các kiểu, nhưng mà bảo đi một mình lên một vùng giáp ranh nổi tiếng về ma túy thế này cũng hơi ớn. Nếu chỉ đơn thuần là đi phượt thì không sao, nhưng đây lại là đi mua người. Nên mới phải mang theo hai thằng công nhân cứng cựa là vậy. Gọi là cứng cựa vì các đồng chí này trước khi về công ty làm cũng đã có một lý lịch bất hảo, án tích còn lưu, nay có gia đình rồi muốn đi làm ổn định. Gọi là làm công nhân nhưng không có đi làm công trường đâu xa xôi cả, chủ yếu ở Hà Nội trông nom bảo vệ bãi xe, chuyển máy thì theo hộ tống, ngày thường thì cho kéo vòi nước rửa dăm cái xe máy, vợ kết hợp bán hàng nước. Ăn ở sinh hoạt công ty lo, cuộc sống cũng phong lưu, tháng để ra hơn chục củ. Đặc biệt giáp Tết thì thu nhập thường cao, do đi thu hồi công nợ cho công ty, đúng chuyên môn nên các anh giỏi lắm. Gặp thằng mềm thì dọa nạt, gặp thằng cứng thì lầy lội. Như vụ thằng trưởng phòng quận Hoàng Mai, hứa cho thuê mấy chỗ đất quy hoạch treo để làm bãi xe container, chuyển cho 200 triệu rồi mà bể kèo, lại không có dấu hiệu muốn hoàn tiền. Thế là đúng dịp bình bầu thi đua khen thưởng, thằng công nhân bên tôi chở con vợ, lúc này đang mang bầu, đến trước cổng Quận ủy, cứ khóc lóc tru tréo, réo tên tùm lum bắt đền tội làm nó có thai xong chạy làng. Công an phường đến nhìn nhau đéo dám làm gì mạnh tay, vì nó đang bầu vượt mặt, động vào chẳng may sẩy thai đéo phải đầu cũng phải tai. Đến tối thằng m.l trưởng phòng mang 200 triệu đến lậy như tế sao. Thưởng nóng cho vợ chồng nó 5 triệu luôn. Đại loại hai thằng đi cùng tôi nó đều có bản lĩnh và độ lầy lội cũng như kinh nghiệm giang hồ như vậy. Nhưng cũng xác định có hai thằng chúng nó đi theo chỉ để yên tâm hơn chút thôi, còn tôi là thằng làm việc lúc nào cũng phải có kế hoạch, và các phương án dự phòng, hạn chế tối đa nhất sự rủi ro. Lúc ăn sáng ở Xuân Mai tôi trình bày kế hoạch, hai ông tướng mới thở phào bảo, đ.m, mới đầu em lo vãi, tưởng cứ phi vào chồng tiền lấy người rồi đi, lỡ xảy ra bất trắc thì chết chắc, giờ kế hoạch như của anh thì yên tâm rồi.