Là tấm gương mẫu mực trong việc rút lui có trật tự, Lạc Khánh Phượng cùng người đồng đội của mình dẫn dắt gần hai vạn quân tan rã, vốn mang theo không ít lương thảo và binh khí. Trên lưng những chiến mã nặng nề còn sót lại, hầu như đều cõng một, hai bao lương thực; thậm chí có cả chục chiếc xe chiến mã đồ sộ chất đầy khí giới.
Hứa Nguyên suy đoán rằng đây chắc hẳn là nhóm quân đầu tiên bắt đầu tổ chức lại đội ngũ để rút lui.
Những lương thảo đó, nếu chỉ đủ nuôi quân bản thân họ, cũng có thể kéo dài trong khoảng chục ngày. Thế nhưng, việc chuyên chở và cất trữ hậu cần chia làm hai loại: một là vận chuyển bằng ngựa, xe quái vật, hai là giấu trong vật bảo Tụy Mi.
Hai người này đã giao hết phần vận chuyển bằng xe ngựa, bây giờ Hứa Nguyên cùng Lý Thanh Diễm cần làm chính là khiến họ mở nốt vật bảo Tụy Mi.
Trong tĩnh lặng một lúc, Hầu Kiếm Thành là người mở lời đầu tiên, cúi chào Hứa Nguyên, giọng thấp nhẹ nói:
- Lương thảo, vũ khí, cả áo giáp binh khí trên người tướng sĩ đều đã giao cho quân nhà theo mệnh lệnh của Võ Nguyên điện hạ.
Hứa Nguyên liếc nhìn hai người dưới sảnh, vuốt cằm cười khẽ:
- Nhưng Võ Nguyên điện hạ muốn lấy hết toàn bộ quân nhu, vật bảo Tụy Mi không phải cũng có thể chứa đựng chiến khí binh thảo sao?
Ngưng một chút, Hứa Nguyên nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, vừa bước xuống dưới, vừa mỉm cười:
- Ta rất tin vào phẩm hạnh của hai ngươi, nhưng tình thế bây giờ chính là vậy. Đại quân Man Tộc đang liên tục bao vây vùng Bắc Phong thành, binh mã đồn trú Hầu Đình huyện hiện nay đã bị cô lập biệt lập với Đại Yến, khí giới và lương thảo đều cực kỳ thiếu thốn. Ta với các ngươi, tất cả đều là châu chấu trên một sợi dây, cần phải đoàn kết một lòng mới có thể đồng cam cộng khổ.
Lạc Khánh Phượng suy nghĩ hồi lâu, rồi dứt khoát đáp:
- Công tử, trong vật bảo Tụy Mi của ta có lưu giữ nhiều tấm mật thư của phụ thân cùng cơ mật thư Thác Phách Cốc, xin miễn thi hành.
Lời từ chối rất thẳng thắn.
Hứa Nguyên nghe vậy bật cười khẽ. Thực ra người này cũng sơ lược đoán được ý nghĩ của hai người này. Có thể là lòng dạ ẩn giấu, cũng có thể là chịu đựng gian khổ nuôi chí báo thù.
Hiện giờ vấn đề lớn nhất của họ chính là binh tâm rệu rã, đồng thời trong tuyết phủ ngoài đồng dễ bị kỵ binh Man Tộc quấy rầy.
Đầu tiên chỉnh đốn quân tâm tại Hầu Đình huyện, khi chiến trận nổi lên, Bắc Phong quân nhất định sẽ trả lại áo giáp binh khí cho họ, khi đó nếu tình hình xấu đi, sẽ lập tức rút lui. Một khi chiến sự bắt đầu, bên Man Tộc chỉ cần đủ trí tuệ sẽ chẳng cản trở họ đi.
Để đạt được điều kiện này, họ cần phải giữ lại ít nhiều quân nhu trên người, không thì dù trốn thoát, thiếu thốn lương thực trong băng tuyết cũng sẽ yểu hận.
Suy nghĩ đến đó, Hứa Nguyên đã tiến đến trước mặt Lạc Khánh Phượng dừng lại.
Lạc Khánh Phượng thân hình thon thả, nhưng chiều cao không quá nổi bật, tương đồng với người ở Thương Nguyên miền Trung. So với nữ tử phương Bắc cao ráo, nàng lại mang nét duyên dáng, mảnh mai của nàng thơ vùng Giang Nam; chiều cao kém hơn nửa thước, khiến Hứa Nguyên có thể nhìn nàng từ trên cao xuống.
Người này nhìn thẳng vào nàng, giọng nói dịu dàng:
- Lạc tiểu thư, bản công tử không hỏi ý kiến các người, đây là mệnh lệnh quân đoàn.
Lạc Khánh Phượng hơi ngẩng mắt, ánh nhìn giao tiếp rất bình thản đáp:
- Theo luật Đại Yến, ta cùng Kiếm Thành không chịu sự chỉ huy trực tiếp của điện hạ.
Hứa Nguyên nhướn mày.
Ở Thương Nguyên, y chưa từng biết người nữ tử này lại cứng đầu đến vậy. Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, trong Thương Nguyên, mặc dù không tránh khỏi chút hiểu lầm giữa y và nàng, rốt cuộc vẫn là đồng lòng, cùng một nhà. Mỗi người một lập trường thì cứng đầu cũng là điều bình thường.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên im lặng, ánh mắt đi lại trên vòng đầy đặn trước ngực nàng.
Ánh mắt chú ý gần khiến Hầu Kiếm Thành nắm chặt nắm đấm, sắp nổi nóng, nhưng ngay lúc đó Hứa Nguyên bỗng cười lớn:
- Lạc tiểu thư cho ta hỏi, theo luật Đại Yến, vì tướng lĩnh sai lầm mà khiến ba mươi vạn tinh binh biên giới tan nát như mây khói, tội trạng sẽ xử ở đâu?
Hai người im lặng không đáp.
Hứa Nguyên cười khẩy, giơ tay vỗ nhẹ lên bờ vai trắng nõn của Lạc Khánh Phượng:
- Theo luật quân pháp là phạt chém, nhưng ta nhát gan, không nỡ nhìn nữ nhân xinh đẹp như Lạc tiểu thư phải gặp họa bạc mệnh.
Nói đến đây, Hứa Nguyên cố tình liếc sang Hầu Kiếm Thành bên cạnh, sắc mặt đã đen sẫm:
- Dù sao tội chết có thể tha, tội nặng khó tránh, ta quyết định khiến Lạc tiểu thư phục vụ tại giáo phường ba năm.
- Khốn kiếp! - Hầu Kiếm Thành lạnh lùng chửi, vô thức đưa tay định rút đao trên hông nhưng trước khi vào phủ triều đã cất vào vật bảo Tụy Mi.
Lưỡi đao lóe sáng, đao rút khỏi vỏ, Hứa Nguyên đưa luôn đao cho Hầu Kiếm Thành:
- Tướng quân tìm đao sao, đây, nhận đi.
Nói, ánh mắt của y chiếu thẳng vào đôi mắt đầy u ám của Hầu Kiếm Thành:
- Muốn làm gì cứ làm đi, ta cũng chỉ là ngũ phẩm linh hồn giai, muốn giết ta có lẽ chẳng dễ.
Nói xong, y liếc nhìn Lý Thanh Diễm đang ngồi vững vàng trên ghế trong đại sảnh.
Cô chị, đừng để mất thể diện, nếu không bảo vệ được mình thì cũng coi như mất tự do rồi.
Lý Thanh Diễm lộn mắt ngán ngẩm. Cô rất nghi ngờ hắn đang dùng lệnh của mình để tự do thể hiện bản tính bản thân.
Hầu Kiếm Thành nhìn con dao Hứa Nguyên trao, hít sâu một hơi, cuối cùng quay nhìn Lý Thanh Diễm, giọng thấp:
- Võ Nguyên điện hạ, hạ thần này đã ăn nói như vậy, có đồng nghĩa với ý của điện hạ?
- Đừng hỏi nàng, chuyện này ta đảm nhiệm. - Hứa Nguyên cắt ngang, cho thanh đao lại vào vỏ, nở nụ cười:
- Hai người mau quyết định, hoặc chết, hoặc vào giáo phường, hoặc giao nốt vật bảo Tụy Mi còn lại.
Lời mắng mỏ trơ tráo lấy làm nhục khiến Lạc Khánh Phượng nảy lửa trong lòng, hồng nhan đôi mắt híp lại, giọng thấp hằn học:
- Hiện nay chỉ có Tông Tiên Sinh và Võ Thành Hầu có quyền cao hơn chúng ta, công tử dựa theo thân phận nào để ra lệnh? Thân vệ của điện hạ chăng?
- Dựa vào bố ta là Hứa Ân Hạc, được không? - Hứa Nguyên nói.
Lạc Khánh Phượng và Hầu Kiếm Thành đều sững sờ không nói gì.
Nhìn hai người bỗng im lặng, Hứa Nguyên vẫy tay, cười nhẹ nhàng:
- Các người đừng giở trò quanh mình ta, Tông Tiên Sinh đã tiết lộ toàn bộ ý đồ của các người cho ta rồi. Lần cuối hỏi một lần, giao hay không?
Lạc Khánh Phượng và Hầu Kiếm Thành nhìn nhau chốc lát, dường như đã hiểu ý, liền gật đầu không lời.
- Vì đã nghe lời tam công tử như vậy, nếu không giao thì thật là không biết điều, nhưng vật quân nhu không còn nhiều.
Nói xong, hai người gỡ bỏ chiếc vật bảo Tụy Mi trên tay, dùng nguyên khí nâng đỡ chuyển cho Hứa Nguyên, đồng thời giải mở bùa chú trên đó.
Hứa Nguyên lấy hai chiếc vật bảo, đặt ý linh vào dò soát, khóe mắt hơi nhếch lên.
Thật sự rất dày! Xuyên qua bạc phiếu, đan dược, cho đến vô số dược thảo quý hiếm, chỉ duy vật quân nhu rất ít ỏi.
Hứa Nguyên nhìn sang Lý Thanh Diễm, chớp mắt, cười:
- Hai vị, vật bảo Tụy Mi trong tay chẳng có lương thảo binh khí gì cả.
Lạc Khánh Phượng cúi chào:
- Nếu vậy, mong tam công tử lấy hết vật bảo Tụy Mi đó.
- Này! - Hứa Nguyên cắt ngang, nhăn mặt nói: - Bây giờ ta cần dược vật, tiền bạc để kích thích tinh thần quân lính, hai chiếc vật bảo Tụy Mi này ta định giữ lại giúp các người bảo quản. Đừng quên rằng các người hiện giờ đều là người có tội, nếu lập công lúc này, ta sẽ trả lại.
Nghe thế, ánh mắt Lạc Khánh Phượng và Hầu Kiếm Thành đều có vẻ kỳ vọng đang che giấu nỗi khó chịu và uất ức, vì họ đã sẵn sàng tâm lý như người cầm túi thịt đập chó.
Suy nghĩ hồi lâu, Hầu Kiếm Thành đột nhiên cúi đầu, nghiến chặt răng:
- Nếu vậy, tam công tử, binh mệt, ta và Khánh Phượng có thể về nghỉ ngơi được không?
- Nghỉ ngơi? - Hứa Nguyên cười khẩy, giơ một ngón tay chỉ bản thân mình, ánh mắt ham muốn lộ ra ở đáy mắt, liếm mép:
- Một vị thống lĩnh quân đội mà trong tay chỉ có một vật bảo Tụy Mi, ai mà tin?
Ánh mắt Lạc Khánh Phượng dâng lên sự giận dữ:
- Hứa Trường Thiên, ngươi định làm thế nào?!
- Lục soát thân thể! - Hứa Nguyên nhìn thẳng nói hai từ.
- Quá quắt! - Lạc Khánh Phượng chặn lại.
- Quá quắt như thế nào? - Hứa Nguyên liền vứt lưỡi đao dưới chân Hầu Kiếm Thành, liếc anh ta:
- Một kẻ tráng sĩ máu xông năm bước tung tóe, không phục cứ chém ta đi.
Hầu Kiếm Thành gân xanh nổi lên, anh úp người định nhặt lưỡi đao nhưng bị Lạc Khánh Phượng một tay giữ lại. Bởi vì vị công chúa ngồi trong đại sảnh đã khóa hoàn toàn nguyên khí của hai người.
Nàng hít sâu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng người vô cùng tự đắc kia, giọng nói trầm trầm:
- Tam công tử định lục soát thân thể thế nào?
Hứa Nguyên suy nghĩ, rồi cười mỉm đầy ẩn ý:
- Lạc tiểu thư do ta trực tiếp kiểm tra, về chuyện này ta có chút hiểu biết, phàm là nữ nhân có thể giấu đồ nơi kín đáo lắm. Còn Hầu tướng quân, thì giao cho phó tướng Võ Nguyên phụ trách, hắn rất thích nam nhân mà.
Nghe vậy, ánh mắt Hầu Kiếm Thành chỉ trích như muốn giết người.
Lạc Khánh Phượng thở gấp, thân hình lay động:
- Tam công tử hà cớ gì phải hạ nhục chúng ta như thế?
- Nói gì đến nhục nhã, tôn trọng là do bản thân kiếm được, hoàn cảnh hiện giờ do chính các người tạo nên. - Hứa Nguyên nói, rồi ra hiệu Hầu Kiếm Thành hãy ra ngoài đại sảnh.
Hầu Kiếm Thành nắm tay siết chặt, nguồn khí xung quanh rung động khó phòng, nhưng vẫn trụ tại chỗ không bước.
Hứa Nguyên hơi ngạc nhiên mỉm cười:
- À, tướng quân không định chứng kiến tận mắt ta lục soát Lạc tiểu thư chứ? Có chút không đứng đắn đấy.
- Hứa Trường Thiên! - Hầu Kiếm Thành tức giận.
- À? - Hứa Nguyên hỏi.
Hầu Kiếm Thành trầm mặt, im lặng lâu rồi thở ra:
- Vật bảo Tụy Mi có thể giao cho ngươi.
Hứa Nguyên chớp mắt, giả vờ vui vẻ nói:
- Thật sao?
Ngưng chút, y lại nói một mình:
- Theo tỷ lệ quân số Hắc Lân quân, hai vạn người bình thường được trang bị ba đến năm vật bảo Tụy Mi.
Hầu Kiếm Thành siết chặt nắm đấm, gật đầu:
- Ta biết.
Hứa Nguyên duỗi tay ra.
Hầu Kiếm Thành nhẹ lắc đầu, giọng run rẩy:
- Vật bảo Tụy Mi không còn trên người chúng ta, bị chôn dưới một cây tuyết tùng cách thành mười lăm lý.
Lạc Khánh Phượng nghe vậy, từ từ hạ mắt xuống.
Hứa Nguyên cười thầm trong lòng.
Thu xếp xong rồi.
Thương Nguyên quả không phụ lòng ta.
Tên chân tình thích vợ này thật sự không để ai miệt thị nữ thần của mình, nhất là khi bản thân hắn cũng hy vọng.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên bỗng cất tiếng to:
- Tửu tiên sinh, làm phiền ngài tháp tùng Hầu tướng quân ra khỏi thành một chuyến, đem vật bảo Tụy Mi chứa đầy khí giới mang về.
Chưa lâu sau, một trung niên nhân từ trời mà đến, tiến về phía Hầu Kiếm Thành, ra hiệu mời:
- Hầu tướng quân, xin mời.
Hầu Kiếm Thành nắm tay siết chặt, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, Tửu tiên sinh theo sát đằng sau.
Ngay sau đó, trong ánh mắt tiếc nuối của Hứa Nguyên, Lạc Khánh Phượng cũng được một nữ tỳ đưa đi xuống.
Bỗng chốc đại sảnh phủ triều trở nên tĩnh lặng.
Ngồi trên ghế chính, Lý Thanh Diễm từ cảm lạnh đổi thành hơi mỉm cười, nhìn dáng lưng nơi sảnh đứng của Hứa Nguyên:
- Lúc nãy đều là cố ý chứ?
Hứa Nguyên vẫn nhìn theo lưng dáng thon thả của Lạc Khánh Phượng:
- Tất nhiên, có người xem quyền lực hơn tất cả, nhưng có người coi tình cảm trên hết. Hầu Kiếm Thành và Lạc Khánh Phượng vốn hay bên nhau từ tấm bé, hắn không thể chịu được ta miệt thị người ngọc trong lòng hắn.
Lý Thanh Diễm nhận ra ánh mắt kia, khẽ hừ một tiếng:
- Vệ quân, ta cảm giác ngươi có chút thất vọng?
- Thất vọng sao? - Hứa Nguyên tạm rút tầm mắt, ngoảnh lại nhìn dáng mặt hoàn mỹ của Lý Thanh Diễm, thật thà đáp:
- Điện hạ trao xem không ban thì cứ tưởng ta là thái giám.
- Lạc Khánh Phượng thoát tục, cơ hội được gần gũi nàng như trăm năm mới gặp một lần, nay đã mất, dĩ nhiên thất vọng.
Lý Thanh Diễm đứng lên, ánh mắt sắc như phượng hoàng đổ lửa chiếu thẳng về phía Hứa Nguyên:
- Ngươi chẳng quan tâm đến tâm trạng của bản cung chút nào hết.
- Ngươi yêu ta sao? - Hứa Nguyên cười hể hả hỏi.
Lý Thanh Diễm nhìn hắn chăm chú một lúc rồi lắc đầu:
- Hiện tại chưa, nhưng thật không thích.
Hứa Nguyên nhìn người nữ tử đỏ y đến gần, gần bằng cả chiều cao mình:
- Đời người không như ý chiếm phần lớn, có những chuyện không phải điện hạ ghét bỏ thì không xảy ra được.
Lý Thanh Diễm liếc hắn:
- Thật vô liêm sĩ.
- Ha, cảm ơn khen ngợi, vô liêm sĩ cũng là một bản lĩnh.
(Chương này kết)
Đề xuất Tiên Hiệp: Đã Nói Thể Nghiệm Nhân Sinh, Tiên Tử Ngươi Thế Nào Thành Sự Thật
Quang Huy Tran
Trả lời1 tuần trước
Ngon truyện đc up tiếp r
ariknguyen
Trả lời5 tháng trước
up bộ này tiếp đi bro
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok
bangv673
Trả lời7 tháng trước
tiếp đi sếp