Dãy núi mênh mông chìm trong mây mù, nữ tử từ trời giáng xuống tựa như thần linh.
Ôn Hân Uẩn tựa hồ từ Giang Nam vội vã đến, đường xa gấp gáp khiến uy áp độc thuộc Thánh nhân chi thượng của nàng không chút che giấu bùng phát, cuộn lên khí lãng xé tan mây tàn sau mưa, cưỡng ép mở ra một khoảng trời xanh không mây cho sự giáng lâm của nàng.
Ánh mắt nàng tựa đế vương lâm thế, lướt qua chúng nhân phía dưới, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh thanh niên áo huyết.
Ánh mắt giao thoa trong hư không. Ngọn lửa thù hận từng nguội lạnh bởi những sự vụ trần tục, chợt bùng cháy dữ dội khi gặp lại củi lửa ban sơ.
Hứa Nguyên từng chuẩn bị sẵn sàng cho ngày tái ngộ Ôn Hân Uẩn tại sơn môn Kiếm Tông, thậm chí còn mưu tính chém nàng thêm một thân ngoại thân nữa. Nhưng đáng tiếc, thực tế cho thấy, lần này hắn dường như không có cơ hội ấy.
Trong trận giao thủ tại Trấn Tây Phủ, Ôn Hân Uẩn chưa từng ban cho hắn áp lực không thể chống cự. Dù khi dầu hết đèn tắt, nhìn thấy thân ngoại thân quỷ dị của đối phương, hắn cũng chỉ cảm thấy uất ức vì bị tính kế, hao cạn nguyên khí mà bại trận.
Nhưng lần này lại khác. Chỉ một thoáng đối diện, Hứa Nguyên đã cảm thấy một luồng hàn ý từ lòng bàn chân xộc thẳng lên sau gáy. Có lẽ sẽ chết? Không đúng, phải nói là chắc chắn sẽ chết.
Một khi giao chiến, dù Hứa Nguyên hiện có vô số thủ đoạn giữ mạng, hắn vẫn chắc chắn trăm phần trăm sẽ bỏ mạng trên đường bị truy sát.
Ánh mắt Ôn Hân Uẩn tựa hồ đến từ thiên ngoại, dù đã đặt chân đến Kiếm Tông, nàng vẫn không thu hồi công pháp, uy áp khổng lồ từng đợt từng đợt cuồn cuộn lan tỏa khắp bốn phía.
Đây là sức mạnh kinh hãi mà Hứa Nguyên chưa từng thấy. Ngay cả ngày ấy, quân trận vĩ lực Lý Quân Võ dùng sinh mệnh bản thân đổi lấy cũng không mang lại cho hắn cảm giác này. Một cường giả cùng cấp bậc với phụ thân hắn.
“So với lần gặp trước, ngươi lại mạnh hơn nhiều rồi.” Ánh mắt Ôn Hân Uẩn bình thản mà ôn hòa, chỉ là uy áp Thánh nhân chi thượng kia khiến sự dịu dàng ấy mang vẻ cao ngạo.
Hứa Nguyên trầm mặc một thoáng, như đùa cợt hỏi ngược lại: “Câu này lẽ ra phải do ta nói mới đúng chứ?”
Ôn Hân Uẩn rũ mi liếc nhìn bàn tay mình, lắc đầu nói: “Đây vốn là sức mạnh của ta, hà cớ gì lại nói là mạnh hơn?”
Hứa Nguyên nheo mắt, khẽ cười hỏi: “Vậy đây chính là toàn bộ sức mạnh của ngươi?”
Ôn Hân Uẩn không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhìn chằm chằm sát ý không chút che giấu trong mắt Hứa Nguyên, chậm rãi cười nói: “Ngươi có thể thử đoán xem? Hoặc là biến ý nghĩ trong đầu thành hiện thực, tự mình động thủ thử xem. Chỉ cần ngươi có thể giết được ta, liền sẽ biết ta còn có thân ngoại thân nào khác hay không.”
Hứa Nguyên trầm mặc. Giống như cuộc nói chuyện với phụ thân năm xưa, đối với những Thánh nhân chi thượng đã hoạt động trên thế gian hơn ngàn năm, dù có coi trọng đến mấy cũng không hề quá đáng. Nhưng giờ đây, xem ra mức độ coi trọng của họ vẫn còn quá thấp.
Hắn không thể xác định nữ nhân đang tỏa ra uy áp kinh người trước mắt có phải là bản thể của nàng hay không. Nếu không phải, điều hắn lo lắng nhất có lẽ sẽ thực sự xảy ra.
Ôn Hân Uẩn, với tư cách là tri kỷ của Thiên Môn Kiếm Tiên ngàn năm trước, thiên tư của nàng dù không bằng Hứa Ân Hạc và Thiên Môn Kiếm Tiên, cũng sẽ không kém quá nhiều.
Mặc dù Ôn Hân Uẩn đã xóa bỏ sự tồn tại của mình trong sử sách qua bao năm tháng, nhưng qua một số điển tịch và lời nàng tự thuật, khi Thiên Môn Kiếm Tiên vẫn lạc, nàng đại khái ở độ tuổi khoảng một trăm hai mươi. Vào thời điểm đó, nàng hẳn đã đạt đến cảnh giới... Và nếu theo tiến độ này... Tu vi mà nàng có thể tích lũy bằng thân ngoại thân là bao nhiêu?
Tuy nhiên, phân tích theo cục diện hiện tại, Hứa Nguyên cảm thấy phương thức Ôn Hân Uẩn tích lũy sức mạnh bằng thân ngoại thân hẳn phải có hạn chế rất lớn. Nếu không có gông xiềng, nàng ít nhất có thể hiện ra mười thân ngoại thân Thánh nhân chi thượng. Mà với sức mạnh ấy, nàng hà cớ gì phải bị động đến vậy?
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên hít sâu một hơi, khẽ nói: “Động thủ hay không, không phải khách nhân như ta có thể quyết định. Chỉ là Ôn phu nhân người, Giang Nam gần đây đang lúc đa sự chi thu, mạo hiểm ra ngoài đến Kiếm Tông sơn môn thật sự không vấn đề gì sao?”
Giang Nam là khu vực kinh tế phát triển nhất Đại Viêm, nhưng trong quá trình giao thương ấy cũng mang theo vô số mật thám. Suốt mấy chục năm qua, dù Hoàng tộc và Tướng phủ không thể trực tiếp vươn tay đến vùng Giang Nam cường thịnh nhất của Tông minh, nhưng đã dùng thủ đoạn kinh tế để thâm nhập nơi đó thành một cái sàng. Vô số tin tức cơ mật Giang Nam, theo lợi ích giao thương mà được đưa về Đế An Thành.
Thời bình, để đảm bảo lợi ích khổng lồ từ kinh tế, các tông môn và thế gia Giang Nam đều nhắm mắt làm ngơ. Nay chiến sự sắp nổ ra, Ôn Hân Uẩn nhất định phải thanh trừng những khối u ác tính bên trong ấy ngay lập tức.
Đối với lời châm chọc của Hứa Nguyên, biểu cảm Ôn Hân Uẩn không biến đổi nhiều, chỉ khẽ cười nói: “So với những thứ cặn bã kia, ta càng để tâm đến Tam công tử ngươi hơn.”
Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, khẽ nói: “Sao, không ngại vạn dặm xa xôi đặc biệt đến đây để chém ta?”
“Đặc biệt thì không hẳn, nhưng nếu có cơ hội, ta sẽ thử.” Ôn Hân Uẩn đôi mắt đẹp mang ý vị thâm trường: “Vậy nên hy vọng ngươi có đủ át chủ bài để giữ mạng cho mình.”
Tầm quan trọng của Hứa Nguyên là điều hiển nhiên. Hắn là tương lai của Tướng phủ, là Hứa Ân Hạc thứ hai trong mắt Tông minh. Với thể chế tập quyền tuyệt đối của Tướng quốc phủ, nếu hắn chết tại Kiếm Tông trong chuyến đi này, không nghi ngờ gì sẽ lập tức phá vỡ thứ tự bố cục tương lai của lão cha hắn. Thậm chí nếu nghiêm trọng hơn, cái chết của hắn cũng có thể trở thành khởi đầu cho sự tan rã của Tướng quốc phủ.
Vì vậy, nếu có thể chém hắn, Ôn Hân Uẩn tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng Hứa Nguyên lại không hề bận tâm, chỉ đem lời vừa rồi trả lại cho Ôn Hân Uẩn: “Ngươi có thể thử đoán xem, hoặc tự mình đến thử một lần.”
Đối mặt một thoáng, Ôn Hân Uẩn khẽ lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc.”
“Vậy sao.” Hứa Nguyên lẩm bẩm một tiếng, nói: “Nếu không định động thủ, Ôn tiên sinh người có lẽ hơi thất lễ rồi.”
Nói rồi, hắn chuyển ánh mắt sang ba vị cao tầng Kiếm Tông đang im lặng đứng một bên. Theo lễ nghi, khi đến Kiếm Tông sơn môn, Ôn Hân Uẩn lẽ ra phải chào hỏi Lạc Vi trước, nhưng nàng lại trực tiếp phớt lờ các cao tầng Kiếm Tông có mặt.
Nghe lời này, Ôn Hân Uẩn mới không bận tâm mà chuyển ánh mắt sang ba người Kiếm Tông bên cạnh. Uy áp Thánh nhân chi thượng khiến ba người Lạc Vi cực kỳ cảnh giác. Nhìn thấy thần sắc ấy, nàng chậm rãi nói: “Lạc Tông chủ, ta cần một lời giải thích.”
“Giải thích?” Lạc Vi mặt không đổi sắc, ánh mắt âm trầm.
Ôn Hân Uẩn gật đầu, nói: “Vào thời điểm này, Hứa Trường Thiên lại được phép lưu lại trong sơn môn của ngươi, việc này Kiếm Tông chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích sao?” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự không thể nghi ngờ.
Lạc Vi trầm mặc. Được thôi, giờ thì càng vô lễ hơn. Ôn Hân Uẩn là khách, Lạc Vi là chủ, khách nhân lại chất vấn chủ nhân ngay trên địa bàn của chủ nhà.
Nhưng Hứa Nguyên cũng không có ý định xen vào giúp đỡ. Dù xét về tình cảm, hắn rất muốn giúp sư nương của Nhiễm Thanh Mặc, nhưng nhìn Kiếm Tông và Ôn Hân Uẩn cắn xé nhau không nghi ngờ gì phù hợp với lập trường của hắn hơn.
Sáng sớm sau cơn mưa đông tĩnh mịch không tiếng động. Lạc Vi không trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: “Ôn phu nhân đây là chuẩn bị can thiệp vào nội chính Kiếm Tông ta sao?”
Lời vừa dứt, Thất Trưởng Lão Kiếm Tông bên cạnh cũng lên tiếng nhắc nhở: “Ôn phu nhân, theo tổng quy chiến thời của Tông minh, ngài đến chiến khu Hoằng Nông của chúng ta, lẽ ra phải thông báo trước cho chúng ta.”
Các cao tầng Kiếm Tông không hề cho Ôn Hân Uẩn sắc mặt tốt. Dù hiện tại họ là quan hệ đồng minh, nhưng với nhãn giới của họ, làm sao lại không nhìn ra huyết cừu của Tông chủ đến từ kẻ trước mắt này?
Nghe câu trả lời ấy, Hứa Nguyên trong lòng khẽ thở dài. Một câu trả lời rất cứng rắn, nhưng Kiếm Tông hiện tại dường như không có tư bản để cứng rắn với Ôn Hân Uẩn.
Khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Ôn Hân Uẩn quả nhiên thẳng thắn trực tiếp: “Xem ra Giang Nam thế gia của ta đã viện trợ cho Kiếm Tông quá nhiều rồi, nhiều đến mức các ngươi có thể lấy một phần đi tư địch.”
Lời vừa dứt, gió dài cuốn qua ngọn cây xào xạc. Một cái mũ rất lớn, nhưng Lạc Vi và những người khác lại không lập tức phản bác. Bởi vì phản bác vô dụng. Lời tư địch chỉ là cái mũ, viện trợ mới là uy hiếp. Chỉ cần họ cần viện trợ của Giang Nam thế gia, thì vĩnh viễn không thể phản bác lời này.
Đạo lý chỉ tồn tại trên mũi kiếm. Hứa Nguyên có thể bình đẳng nói chuyện với Ôn Hân Uẩn là nhờ vào bốn mươi vạn đại quân Tướng phủ đóng ở phía Bắc Hoằng Nông. Mà Kiếm Tông hiện tại không có phần tự tin ấy, nên sự cứng rắn của họ định trước chỉ kết thúc bằng một trò cười.
“Vì sao không đáp?” Ôn Hân Uẩn nhìn xuống gương mặt âm tình bất định của Lạc Vi, từng bước ép sát: “Ta hiện tại cần Kiếm Tông ngươi chứng minh lập trường của mình.”
Nghe lời này, Hứa Nguyên khẽ nhướng mày. Ôn Hân Uẩn đây là đang ép Kiếm Tông động thủ với hắn...
Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Lạc Vi cuối cùng vẫn lên tiếng, trực tiếp kéo Giám Thiên Các vào cuộc: “Ôn tiên sinh, hiện tại đang là Thiên Nguyên đại bỉ, cho phép Hứa Nguyên tham gia là quyết định của Kiếm Tông sau khi thương nghị với vị Thánh nữ kia.”
Sắc mặt Ôn Hân Uẩn lần đầu tiên biến đổi, mày liễu khẽ nhíu, mang theo một tia suy tư: “Giám Thiên Các...”
Cân nhắc một thoáng, thần sắc khôi phục như thường, Ôn Hân Uẩn chậm rãi nói: “Nếu đã vậy thì Ôn mỗ có phần không biết nội tình mà mạo phạm rồi.”
“Nội bộ Tông minh các ngươi cũng biến hóa khôn lường thật.” Hứa Nguyên lúc này đột nhiên xen lời, nụ cười mang theo vài phần châm chọc: “Rõ ràng vừa mới cùng Giang Nam thế gia dưới trướng ngươi gây khó dễ cho Kiếm Tông, Giám Thiên Các quay đầu đã đạt thành hợp tác với Kiếm Tông.”
“Loại thủ đoạn ly gián thấp kém này Tam công tử không cần nói nhiều.” Ôn Hân Uẩn còn chưa kịp trả lời, Lạc Vi đã trực tiếp chặn lời Hứa Nguyên.
Nội bộ Tông minh dù có loạn đến mấy, cũng không đến lượt Hứa Nguyên xen mồm. Hiện tại nguy hiểm đến sự tồn vong của Kiếm Tông không phải ai khác, chính là bốn mươi vạn binh phong của Tướng phủ.
Hiểu rõ đạo lý này, Hứa Nguyên cũng không phản bác, chuyển đề tài về cuộc tỷ thí hôm nay, cười nói: “Lạc tiền bối dạy dỗ phải, nhưng nói đi thì phải nói lại, vì sao đối thủ của tiểu tử hôm nay còn chưa hiện thân, chẳng lẽ là sợ hãi muốn trực tiếp nhận thua?”
Lạc Vi liếc nhìn Nhị Trưởng Lão Lưu Văn Châu bên cạnh. Lưu Văn Châu thấy vậy lên tiếng: “Thời gian tỷ thí là Tỵ thời nhất khắc, hiện giờ chưa đến lúc, Tam công tử xin hãy bớt nóng nảy.”
Hứa Nguyên nói: “Vậy là còn hai khắc nữa sao?”
Lưu Văn Châu đáp: “Phải.”
Hứa Nguyên khẽ lẩm bẩm: “Còn lâu đến vậy...”
Lưu Văn Châu mặt không đổi sắc: “Đây là quy củ.”
“Ta biết là quy củ, nhưng chờ đợi cũng vô vị, vậy nên...” Hứa Nguyên cắt ngang lời đối phương, đáy mắt chợt lóe lên một vệt huyết diễm nhìn về phía Thánh nhân chi thượng kia, cười hỏi: “...Ôn tiên sinh người Thánh nhân chi thượng đây, có hứng thú cùng bản công tử làm nóng người một chút không?”
“Làm nóng người?”
“Sao, không dám?”
“Phân sinh tử?”
“Thuật pháp vô nhãn, tự phân sinh tử...”
Ong—— Lời còn chưa dứt, quanh thân Ôn Hân Uẩn không hề có dấu hiệu báo trước mà sáng lên một vệt ngũ sắc hà quang. Rồi, một đạo quang thúc từ đó bắn ra, không chút bất ngờ mà trực tiếp xuyên thủng đại não Hứa Nguyên. Một sát chiêu hoàn toàn mới.
Biến cố bất ngờ này khiến đồng tử Lạc Vi chợt co rút, quân trận vĩ lực lập tức bao quanh thân, quát lớn: “Ôn Hân Uẩn, ngươi đang làm gì?!”
Ôn Hân Uẩn lại chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Lạc Tông chủ, ngươi vội gì? Làm nóng người bây giờ mới vừa bắt đầu.”
Vừa nói, nàng vừa quay lưng về phía vầng thái dương trên trời, liếc nhìn thanh niên bị xuyên thủng đại não phía dưới, khẽ nói: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ ỷ lại vào thuật pháp không gian của mình nhiều hơn một chút.”
Đầu bị xuyên thủng không hề có máu tươi chảy ra, chỉ có từng sợi từng sợi hắc khí quỷ dị lượn lờ. Khóe môi nhếch lên một nụ cười, Hứa Nguyên xoa xoa cái lỗ lớn trên đầu mình, khẽ nói: “Bản công tử nào dám chậm trễ Thánh nhân chi thượng. Nhưng tia sáng của ngươi lại có thể tránh được Hư Thiểm mà bản công tử bố trí, lần trước không dùng là vì không dùng được sao?”
Ầm ầm!!!! Khí cơ cuồng loạn tràn ra gần như trong nháy mắt đã phá hủy hoàn toàn trận pháp xung quanh, huyết khí yêu dị nhuộm đỏ bầu trời, cuồng phong nổi lên tàn phá bách trượng rừng rậm phía dưới thành bình địa!
Nhìn những thân ảnh va chạm từ chân trời rồi lao nhanh xuống hai bên, Lưu Văn Châu nhíu mày, thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, liếc nhìn Lạc Vi đang được quân trận vĩ lực bao quanh bên cạnh, nói: “Đại Tông chủ, chúng ta không thể dung thứ cho vở kịch này tiếp diễn nữa!”
Mức độ chiến đấu của Hứa Nguyên và Ôn Hân Uẩn hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Trận chiến của hai quái vật này trong nháy mắt đã phá hủy trận pháp mà họ bố trí cho đại bỉ, khí cơ khổng lồ đã bắt đầu khuấy động thiên địa.
Hắn chưa từng nghĩ Hứa Nguyên có thể dựa vào thân thể Thoát Phàm mà cứng rắn đối đầu Thánh nhân chi thượng mà không rơi vào thế hạ phong. Nhưng theo nhãn lực của hắn, chiến lực Hứa Nguyên bùng phát dù khiến người ta kinh hãi, nhưng đây lại là cái giá hắn phải trả bằng cách tiêu hao nguyên khí.
Ánh mắt quét qua hai cái hố khổng lồ xuất hiện phía dưới. Giữa những thân cây gãy đổ và khói bụi bốc lên, Ôn Hân Uẩn một thân lam y vẫn không vương bụi trần, còn Hứa Nguyên bên kia thì đã toàn thân đẫm máu.
Hứa Nguyên không thể hao tổn hơn Ôn Hân Uẩn. Thoát Phàm và Thánh nhân chi thượng giữa hai người rốt cuộc có một rãnh sâu không thể vượt qua. Có lẽ nửa canh giờ, có lẽ hai khắc, hắn sẽ bại trận.
Lạc Vi đôi mắt âm tình bất định, nhanh chóng phân tích các lợi hại, truyền âm: “Ý ngươi là, chúng ta phải phối hợp với Ôn Hân Uẩn để chém Hứa Trường Thiên tại đây?”
Về việc xử lý Hứa Nguyên, những ngày này hội trưởng lão vẫn luôn tranh cãi không ngừng, tiếng nói muốn vây giết hắn tại đây càng không dứt bên tai. Họ cần cái chết của Hứa Nguyên để chứng minh sự trong sạch của Kiếm Tông, càng cần uy vọng từ việc chém giết Hứa Nguyên để kiềm chế các thế gia ẩn tông. Nhưng Lạc Vi và Lưu Văn Châu lại kiên quyết ép những tiếng nói ấy xuống.
“Xét về lâu dài, Hứa Nguyên chết ở đây càng phù hợp với lợi ích của Kiếm Tông, nhưng tiền đề là Kiếm Tông phải có tương lai.”
Giọng Lưu Văn Châu bình tĩnh mà ôn hòa: “Đại Tông chủ, người thân là Trận Kiếm Phong chủ hẳn phải biết cục diện Hoằng Nông hiện tại. Khả năng chúng ta giữ được Thiên Nguyên sơn mạch trong trận chiến Hoằng Nông này chưa đến ba phần. Hứa Nguyên một khi chết tại Kiếm Tông sơn môn của ta, con đường ‘hậu lộ’ bí cảnh kia cũng sẽ hoàn toàn bị chặn đứng.”
“Nhưng trận ‘làm nóng người’ này là do tiểu tử kia tự mình đề xuất!”
Giọng Lạc Vi mang theo sự phẫn nộ bất lực. Nàng không thể hiểu nổi gan Hứa Nguyên sao lại lớn đến vậy!
Thân ở địch doanh, lẽ ra phải giữ mình ở trạng thái toàn thịnh để ứng phó mọi biến cố có thể xảy ra, mà hắn lại chủ động khiêu khích Thánh nhân chi thượng để tự làm suy yếu bản thân.
Lưu Văn Châu nhìn về phía chiến trường xa xa, trầm mặc một thoáng, nhanh chóng nói: “Hứa Nguyên đây là muốn chúng ta ra tay. Với lập trường bề ngoài của chúng ta, nhất định là muốn chém giết Hứa Nguyên. Một khi ra tay ngăn cản Ôn Hân Uẩn, nữ nhân này nhất định sẽ nhận ra sự bất thường, thậm chí sẽ đoán được sự mờ ám giữa chúng ta và Hứa Nguyên.”
Tuy nhiên, nói đến đây, Lưu Văn Châu hơi dừng lại một chút, nhìn chằm chằm thuật pháp ngũ hành quỷ dị của nữ tử lam y, lại tiếp tục nói nhỏ: “Hơn nữa, Hứa Trường Thiên có lẽ cũng muốn mượn cơ hội này để thu thập một số thông tin về thuật pháp của Ôn Hân Uẩn.”
Lạc Vi đưa tay xoa xoa thái dương, nắm chặt thanh kiếm được quân trận vĩ lực bao quanh, khẽ nói: “Đúng là một tiểu tử giảo hoạt, ta cần một lý do chính đáng...”
“Có thể dùng danh nghĩa đại bỉ để ngăn cản.”
Nói rồi, Lạc Vi liếc nhìn chân trời, hỏi: “Vậy cũng phải đợi đối thủ của Hứa Nguyên hôm nay đến mới được, trận tỷ đấu này không phải do nữ nhi cố hữu của ngươi nhờ ngươi sắp xếp sao? Bây giờ nàng đâu rồi?”
Người tỷ đấu với Hứa Nguyên hôm nay không phải ai khác, chính là Kim Bình Việt xuất thân từ Táng Thôn.
Lưu Văn Châu cân nhắc một thoáng, nói nhỏ: “Việt nhi nói nàng muốn đột phá Thoát Phàm.”
“Cái gì?”
Lạc Vi vô thức quay đầu, trong mắt mang theo một tia không thể tin nổi: “Tu vi của nha đầu kia cách Thoát Phàm còn xa vạn dặm, làm sao đột phá Thoát Phàm?”
“Trong số những người đến tham gia đại bỉ lần này có một người sát khí ngút trời, nàng muốn lấy người này làm mồi nhử để cưỡng ép đột phá Thoát Phàm, đổi lấy thực lực để chiến một trận với Hứa Trường Thiên.”
“Ma Cổ Đạo sao? Người đó là tán tu?”
“Không rõ.”
Lạc Vi.
Nàng có chút muốn nói lại thôi, vào thời điểm mấu chốt này lại làm những tà đạo ma công này hoàn toàn là để người ta nắm thóp, nhưng hiện tại đã không thể bận tâm nhiều đến vậy.
“Kết quả thì sao?”
“Không rõ.”
“Ngươi...”
Lạc Vi đang định nổi giận, lại chợt cảm thấy một luồng khí cơ đang lao nhanh đến từ chân trời, chính là Kim Bình Việt mà hai người vừa nhắc đến. Nhưng khi hai người dùng ý hồn dò xét, lại thấy khí tức của nàng vẫn chỉ là Nguyên Sơ...
Gió lạnh trên bầu trời cuốn tung mái tóc đen của nữ tử, rừng núi phía dưới lùi nhanh dưới ánh mắt Kim Bình Việt. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên ký ức ngày ấy.
Nàng đã quên mình đã nghĩ gì khi nhìn thấy vệt huyết khí kia giáng xuống Kiếm Tông sơn môn. Phụ tử nhà họ Hứa đã sát hại tất cả những người thân yêu bên cạnh nàng, ác ý từ thù hận gần như nuốt chửng toàn bộ tâm thần nàng. Nhưng uy thế khổng lồ khi Hứa Trường Thiên giáng lâm lại khiến nàng không thể không giữ bình tĩnh.
Nàng cần sức mạnh mạnh hơn mới có thể chống lại vị Thái tử Tướng phủ này, dù sao với thân phận của đối phương, lúc đơn độc như vậy có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời nàng. Cũng vì thế, vào khoảnh khắc đó, nàng đã biết mình phải lập tức ra tay với Chu Sâm.
Lấy hắn làm mồi nhử, đột phá Thoát Phàm.
Rồi mượn thời cơ này chém Hứa Trường Thiên tại Kiếm Tông!
Rồi sau đó,
Nàng thất bại.
Không phải lỗi của chiến đấu, sau khi Hứa Nguyên đến Kiếm Tông sơn môn, nam tử tên Chu Sâm kia đột nhiên biến mất.
Điều này thật trùng hợp.
Trùng hợp đến mức khiến người ta không thể không suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ giữa hai người. Nhưng thù hận trong lòng khiến Kim Bình Việt đã không còn rảnh để bận tâm đến chuyện khác.
Mấy ngày nay nàng điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Chu Sâm, nhưng dấu vết của hắn đã hoàn toàn biến mất không hình, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Không thể đột phá Thoát Phàm thì không thể báo thù, nhưng Kim Bình Việt hôm nay vẫn chọn cách đến địa điểm tỷ đấu này.
Dù sao chiến trường không có tuyệt đối,
Vạn nhất nàng thắng thì sao?
Vạn nhất công pháp Cổ Đạo của nàng vừa vặn có thể...
Ong!!
Một tiếng xé gió đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Kim Bình Việt, nhưng so với âm thanh, thứ đến trước lại là tàn ảnh huyết sắc mà nàng nhìn thấy từ khóe mắt.
Thoáng qua.
Nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Dù ngày ấy chỉ là thoáng nhìn từ xa, nhưng cũng đủ để nàng khắc cốt ghi tâm.
Là... Hứa Trường Thiên?
Đôi mắt đẹp từ từ mở lớn, Kim Bình Việt không hiểu.
Đôi bên tỷ đấu hôm nay lẽ ra là nàng và Hứa Trường Thiên, vì sao lúc này hắn lại đang đấu pháp với người khác?
Vô thức quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy thân ảnh huyết sắc kia đã đập xuống sườn núi, sau khi phá hủy một khu rừng rậm thì chợt bốc lên một làn khói bụi.
Rồi,
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng,
Ngũ sắc hà quang tựa cầu vồng xuyên nhật đột nhiên từ trời giáng xuống!
Ầm ầm————
Thiên địa biến sắc, đại địa vỡ vụn như đậu phụ, cuồng phong xé nát rừng rậm.
Kim Bình Việt.
Nhìn sự tàn phá do đòn đánh này gây ra, đầu óc Kim Bình Việt có chút mơ hồ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào trung tâm hỗn loạn.
Rừng núi phương viên mấy trăm trượng trong chốc lát bị hủy diệt.
Sức mạnh thuật pháp khổng lồ đột nhiên giáng xuống này, chỉ là dư ba cũng khiến Kim Bình Việt chỉ cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá trong đêm bão tố.
Đây là... cái gì?
Thuật pháp của ai?
Thánh nhân?
Hứa Trường Thiên đang đấu pháp với Thánh nhân?
Không đúng...
Trọng điểm là Hứa Trường Thiên vừa rồi đã bị thuật pháp kia đánh trúng trực diện.
Dưới loại thuật pháp này, Thánh nhân cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót phải không?
Vậy nên... thù của nàng đã được báo rồi sao?
Kim Bình Việt bán tín bán nghi nghĩ, vô thức muốn tìm Lưu Thúc hỏi tình hình, nhưng ý niệm vừa nảy sinh, giọng nói ôn nhu kia đã khiến nàng như rơi vào hầm băng.
“Hừ... Thuật pháp của Ôn tiên sinh thật sự rất mạnh mẽ.”
Trong rừng núi hoang tàn khắp nơi, một thân ảnh chợt phá bụi mà ra, huyết sắc khí hải nở rộ dưới thân thể tàn khuyết của hắn, như thực chất mà nhuộm đỏ rừng núi phía dưới.
Hắn chậm rãi bay về phía Ôn Hân Uẩn phía trên.
Trong quá trình này, huyết sắc khí hải kia điên cuồng ô nhiễm mọi thứ, rừng núi vốn xanh tươi theo bước chân hắn đi qua mà lập tức bị huyết khí rút cạn sinh mệnh mà khô héo.
Đồng thời, tròng trắng mắt hắn bị bóng tối xâm thực, đôi huyết đồng lóe lên kim quang yêu dị, thân thể tàn phá do thuật pháp hủy hoại đang nhanh chóng phục hồi dưới sức mạnh tử vong không thể diễn tả.
Nhìn cảnh tượng quỷ dị này từ xa, hơi thở Kim Bình Việt bắt đầu run rẩy.
Bởi vì nàng đã nhìn rõ người đang chiến đấu với Hứa Nguyên trên bầu trời là ai.
Ôn phu nhân.
Vị Thánh nhân chi thượng của Tông minh.
Hứa Trường Thiên đây là đang chiến đấu với Thánh nhân chi thượng?!
Kim Bình Việt đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nhục thân dữ tợn đáng sợ của Hứa Nguyên, một ý niệm kinh hãi dần dần lan tràn trong lòng nàng.
Hứa Trường Thiên hiện tại... thật sự còn có thể được gọi là người sao?
So với huyết triều đen tối âm u đáng sợ của Hứa Nguyên, Ôn Hân Uẩn đứng trên đỉnh trời, ngũ sắc hà quang quanh thân chiếu rọi đại địa, tựa như tiên tử giáng trần để trừ ma.
Trận chiến với Thánh nhân chi thượng còn hung hiểm hơn Hứa Nguyên dự đoán, nhưng chuyến mạo hiểm này cũng không phải không có thu hoạch.
Hắn đã thăm dò ra sát chiêu thứ tư của Ôn Hân Uẩn, ngoài thân ngoại thân, hư cảnh, ký thần bí thuật.
Ngũ sắc hà quang quanh thân đối phương lúc này không phải là uy áp hiển lộ nguyên khí, mà là một loại thuật pháp thực sự.
Quang tuyến.
Hứa Nguyên không biết phải miêu tả sát chiêu thứ tư này của Ôn Hân Uẩn như thế nào, bởi vì nó đã vi phạm công lý tu hành.
Có rất nhiều thuật pháp liên quan đến ánh sáng, nhưng hầu hết đều dùng để chiếu sáng. Thuật pháp hệ quang có thể gây sát thương cho kẻ địch cũng đều dưới dạng “tia laser”, thu hẹp năng lượng ánh sáng, rồi dùng nhiệt độ cực cao gây ra vết thương xuyên thủng mang tính bỏng rát cho kẻ địch.
Nhưng ngũ sắc quang thúc mà Ôn Hân Uẩn vừa thể hiện lại khác.
Nàng dường như đã trực tiếp thêm khối lượng vào tia sáng đó.
Thuấn phát.
Không thể chống đỡ.
Cũng vì tốc độ ánh sáng mà không thể né tránh.
Ngay khoảnh khắc trận chiến vừa bắt đầu, tia sáng được thêm khối lượng này đã trực tiếp xuyên thủng đại não hắn, và Hư Thiểm có thể tránh né mọi thuật pháp của hắn cũng lần đầu tiên thất bại.
Nếu không phải Đạo Uẩn sinh tử,
Hắn có lẽ đã bị giết chết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.
Tuy nhiên, sau trận chiến này, Hứa Nguyên cũng đã hiểu rõ vì sao tia sáng kia có thể tránh được Hư Thiểm mà hắn đã bố trí.
Trong trận chiến vừa rồi,
Hắn, Ôn Hân Uẩn và vầng thái dương trên bầu trời gần như đều giữ ba điểm thẳng hàng, hay nói cách khác, Ôn Hân Uẩn cố ý giữ ba người họ trên cùng một đường thẳng.
Hứa Nguyên chậm rãi hỏi: “Quang thúc của ngươi, đến từ thái dương?”
Dù không biết nguyên lý, nhưng tia sáng đến từ thái dương, tự nhiên sẽ không kích hoạt Hư Thiểm của hắn.
Thân hình Ôn Hân Uẩn quay lưng về phía thái dương chậm rãi hạ xuống, tiếc nuối nói: “Hứa Trường Thiên, tài tình của ngươi quả nhiên khiến người ta kinh ngạc.”
“Xem ra ta đoán đúng rồi.”
Hứa Nguyên nói vậy, ánh mắt đầy ngưng trọng: “Lão bất tử ngươi giấu đồ thật sự rất nhiều.”
Thấy đã bị bại lộ, Ôn Hân Uẩn lại tỏ ra rất bình thản, giọng nói dịu dàng: “Ta vốn nghĩ có thể dùng thuật pháp này để giết chết ngươi trong nháy mắt, nhưng giờ xem ra không có cơ hội này rồi. Chúc mừng ngươi đã sống sót, Hứa Trường Thiên.”
Hứa Nguyên khẽ nhíu mày, hắn còn muốn thăm dò thêm nhiều át chủ bài của đối phương, nói: “Sao, ngươi không định tiếp tục nữa?”
Ôn Hân Uẩn lắc đầu, nói: “Ngày tháng còn dài, Hứa Trường Thiên, tranh đấu giữa ngươi và ta sẽ không dừng lại ở hôm nay, hà cớ gì phải vội vàng đến vậy?”
Nói rồi, nàng liếc nhìn nữ tử Miêu Cương đang ngẩn người không xa: “Làm nóng người đã kết thúc, chính chủ tỷ đấu của ngươi hôm nay đã đến rồi.”
Hứa Nguyên thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Kim Bình Việt.
Trong trận chiến vừa rồi, hắn dồn toàn bộ tinh lực vào Ôn Hân Uẩn, căn bản không hề nhận ra có người khác đến.
Lúc này nhìn nữ tử xinh đẹp lạc vào chiến trường, Hứa Nguyên cảm thấy dung mạo đối phương có chút quen thuộc, hắn hẳn đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Đang suy tư,
Giọng Ôn Hân Uẩn lại truyền đến, mang theo một tia hoài niệm: “Ừm... không ngờ lại có thể gặp nha đầu Táng Thôn này ở đây.”
Hứa Nguyên nghe vậy lập tức nhớ ra thân phận nữ tử kia, hóa ra là vợ cũ trên giấy của hắn, trách không được vừa quen vừa lạ: “...Kim Bình Việt sao?”
Ôn Hân Uẩn mang theo một tia kinh ngạc, nói: “Ồ? Ngươi quen nàng?”
Hứa Nguyên quay đầu, nói: “Nghĩa tỷ của Thanh Mặc, ừm... ngươi hẳn không biết Thanh Mặc...”
Nói đến đây,
Hứa Nguyên phát hiện trong đôi mắt tựa thiên nhân của Ôn Hân Uẩn có một tia cười như không cười, nheo mắt lại, lời nói đột nhiên chuyển hướng: “Xem ra ngươi cũng quen Thanh Mặc.”
Ôn Hân Uẩn khẽ cười, mí mắt rũ xuống: “Tiểu gia hỏa đó là quái vật do ta tự tay tạo ra, là quái vật để liên kết thiên hạ tông minh, ngươi nói ta có quen hắn không?”
Hứa Nguyên.
Thông tin bất ngờ này khiến Hứa Nguyên nhất thời có chút ngẩn người, nhưng khoảnh khắc tiếp theo nhớ ra Tần gia Giang Nam là một con chó dưới trướng đối phương, mọi chuyện cũng liền thông suốt.
Khi ở Tĩnh Giang Phủ, chính vị công tử Tần gia kia đã âm thầm giúp đỡ Tần Mặc, như vậy cũng có thể nói thông.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng cho vị nhân vật chính trong “Thương Nguyên” kia, nói nhỏ: “Hư Thiểm của bản công tử này chính là bắt nguồn từ Tháp Hư Trảm của hắn. Với tu vi Thất phẩm mà sáng tạo ra thuật pháp đáng sợ như vậy, hắn quả thực là một quái vật.”
Ôn Hân Uẩn không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói: “Chỉ tiếc là trước khi hắn trưởng thành, đã bị một quái vật khác chém giết.”
Hứa Nguyên khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu hắn quan trọng đến vậy, năm xưa vì sao không ra tay bảo vệ hắn?”
Ôn Hân Uẩn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Điểm này lẽ ra phải hỏi ngươi mới đúng chứ?”
“Hỏi ta?” Hứa Nguyên biểu cảm cổ quái.
Ôn Hân Uẩn nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nguyên, từng chữ từng chữ nói: “Chẳng lẽ không nên hỏi ngươi sao? Năm xưa vì sao ngươi lại coi trọng hắn đến vậy?”
Hứa Nguyên cười xoa xoa tóc, nói nhỏ: “Vì nhìn hắn không vừa mắt được không? Một kẻ thôn phu hương dã cũng xứng tranh giành nữ nhân với thiên hoàng quý tộc như ta.”
“Rồi ngươi liền gọi Hứa Trường Ca?”
Ôn Hân Uẩn tự mình phân tích: “Theo lẽ thường mà nói, đối phó một tàn hồn Thánh nhân có thực lực Tông sư và một vô danh tiểu tốt cảnh giới Thiết Thân, ba hộ vệ cảnh giới Tông sư bên cạnh ngươi năm xưa đã đủ rồi. Nhưng ngươi lại để Hứa Trường Ca đích thân giáng lâm Tĩnh Giang Phủ.”
“Ngươi đoán xem?”
Hứa Nguyên khẽ đáp.
Với thân phận hiện tại của hắn hoàn toàn không cần che giấu nữa, các loại thông tin trong “Thương Nguyên” kiếp trước, hắn đã có thể quang minh chính đại lấy ra sử dụng, mà không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Ôn Hân Uẩn thấy vậy khẽ thở dài: “Ừm... Hứa Trường Thiên ngươi trên người quả nhiên có rất nhiều điều thần bí.”
Hứa Nguyên không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Có lẽ vậy, nhưng ngươi đã coi trọng Tần Mặc đến vậy, vì sao không đích thân bảo vệ hắn?”
Ôn Hân Uẩn nghe câu hỏi này đột nhiên bật cười, như đang cười Hứa Nguyên vì sao lại hỏi ra lời ngây thơ đến vậy: “Vì sao? Phụ thân ngươi năm xưa vì sao lại cho phép ngươi mạo hiểm đến Trấn Tây Phủ phá hoại kế hoạch của ta?”
Hứa Nguyên im lặng.
Ôn Hân Uẩn thong dong bước đi trên không trung, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Hắn là công cụ để ta liên kết Tông minh, tự nhiên không thể nuôi dưỡng hắn trong nhà kính. Ta đã ban cho hắn đủ tài nguyên mà vẫn chết, vậy chỉ có thể nói hắn còn chưa xứng.”
“Quả nhiên là như vậy.”
Hứa Nguyên lẩm bẩm một tiếng, nói nhỏ: “Sự thong dong của lão bất tử ngươi cũng không nhiều như ta tưởng tượng.”
“Loại thăm dò cấp thấp này có thể bỏ qua, người đã chết hà cớ gì phải nhắc lại.”
Ôn Hân Uẩn lắc đầu không bận tâm đến lời nói của đối phương, chỉ nói: “Chúng ta bây giờ không bằng nói về những người còn sống trên đời, ví dụ như ngươi, Hứa Trường Thiên.”
Nói đến đây,
Đôi mắt Ôn Hân Uẩn dần lóe lên thần quang suy tư: “Lại ví dụ như, mục đích ngươi mạo hiểm tính mạng đến Kiếm Tông sơn môn rốt cuộc là gì?”
Đối mặt mấy hơi thở, Hứa Nguyên đôi mắt khẽ cong, lóe lên hàn mang: “Có lẽ là để dẫn ngươi đến đây cũng không chừng.”
“Ngươi muốn chém ta?” Ôn Hân Uẩn cười.
“Bốn mươi vạn binh phong không đủ để chém ngươi?”
“Ngươi có thể khiến họ truyền tống đến đây?”
“Ngươi có thể chờ xem.” Hứa Nguyên cười đáp.
Ôn Hân Uẩn trầm mặc, ánh mắt lóe lên.
Nói xong,
Hứa Nguyên liền chuyển ánh mắt sang “chị vợ cũ trên giấy” kia, chậm rãi nói: “Lạc Tông chủ, làm nóng người đã kết thúc, chúng ta có thể bắt đầu chính thức rồi.”
Kim Bình Việt liếc nhìn kẻ thù được Thánh nhân chi thượng bình đẳng đối đãi kia, lại nhìn sự hủy diệt địa hình do trận chiến của hai người gây ra.
Bây giờ để nàng đánh Hứa Nguyên?
Ừm... hay là đợi nàng đột phá Thánh nhân chi thượng đi.
Trận tỷ thí không chút gợn sóng mà kết thúc bằng việc Kim Bình Việt nhận thua.
Nhưng sau khi kết thúc, Kim Bình Việt lại truyền âm cho Lưu Văn Châu một câu, khiến Hứa Nguyên có chút lo lắng:
Lưu Thúc, ta nghi ngờ người sát khí ngút trời kia có liên hệ với Hứa Trường Thiên, hắn vừa đến sơn môn, người đó liền hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Mẹ kiếp,
Cái quái tính của Nguyên Hạo này quả nhiên sẽ gây rắc rối.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ đối sách, một câu nói của Ôn Hân Uẩn lại khiến đồng tử hắn chợt co rút:
“Lạc Tông chủ, trận tỷ đấu của thủ đồ các ngươi và vị Thánh nữ kia cũng là hôm nay, đúng không?”
Lời nói nhẹ nhàng khiến hơi thở Hứa Nguyên đột nhiên ngừng lại, chợt quay đầu nhìn Lạc Vi. Những ngày này hắn vì không muốn gây thêm phiền phức cho đại băng đà tử, vẫn luôn tuân thủ lễ nghi của khách nhân, nên tự nhiên không biết thông tin về trận tỷ đấu của hai đại tiểu băng đà tử.
Quan sát thấy thần sắc Hứa Nguyên biến đổi, thần sắc trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Vi trở nên khó coi.
Để bảo vệ đồ nhi của mình, nàng gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Hôm nay là hai trận tranh đấu cuối cùng trước trận chung kết đại bỉ.
Mà Nhiễm Thanh Mặc sẽ không phải đối thủ của Thiên Diễn, nói cách khác, người vào chung kết sau đại bỉ, chỉ có thể là Thiên Diễn và Hứa Nguyên.
Chỉ cần như vậy, Lạc Vi liền có thể tránh cho đồ nhi của mình vì phải động thủ với Hứa Nguyên mà âm thầm đau lòng, nhưng lại không ngờ bị Ôn Hân Uẩn một câu nói mà vạch trần. Nhưng sự việc đã đến nước này, che giấu đã vô dụng.
“Phải, Ôn tiên sinh có phải chuẩn bị đến xem trận đấu không?”
“Tam công tử có muốn đi không?”
Ôn Hân Uẩn không trả lời, mà hỏi Hứa Nguyên. Nhưng khi Hứa Nguyên còn chưa kịp trả lời, Lạc Vi đã率先 mở miệng nói:
“Tam công tử thân là người tham gia, không thể nhìn trộm trận tỷ đấu của các nhân viên tham gia khác.”
Ôn Hân Uẩn cũng không kiên trì, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Nguyên tiếc nuối nói: “Điều này thật đáng tiếc, trận tỷ đấu của Thánh nữ Giám Thiên Các và thủ đồ Kiếm Tông hẳn sẽ rất đặc sắc, dù sao thuật pháp vô nhãn mà.”
Hứa Nguyên.
Lạc Vi nhìn thanh niên cúi đầu không nói, nàng biết đối phương nguyện ý để lại đường lui cho Kiếm Tông hoàn toàn là vì nha đầu Thanh Mặc, nên cũng biết đối phương nhất định sẽ không an phận trở về chỗ ở. Nàng trầm giọng nói:
“Tam công tử, thân phận của ngài đặc biệt, bây giờ nên trở về chỗ ở rồi.”
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng mắt lên: “Xin lỗi, tiểu tử e rằng phải mạo phạm rồi.”
Lạc Vi nghe vậy quân trận vĩ lực lập tức bao quanh thân, cuồn cuộn áp chế Hứa Nguyên. Nhưng thân hình Hứa Nguyên lại đột nhiên biến mất tại chỗ, dùng Tháp Hư Trảm thuấn di về phía địa điểm tỷ đấu khác!
Mà dưới sự gia trì của quân trận vĩ lực, Lạc Vi cũng trong nháy mắt đã chặn trước mặt Hứa Nguyên, nhưng đáng tiếc Tháp Hư Trảm có thể thoát khỏi mọi trạng thái tiêu cực, chỉ cần hắn muốn trốn, thủ đoạn thông thường căn bản không thể ngăn cản hắn. Mà Lạc Vi cũng không dám thật sự dùng quân trận chi lực trực tiếp oanh sát vị đích tử Tướng phủ để lại đường lui cho Kiếm Tông này. Hai người cứ thế một trước một sau lao nhanh về phía địa điểm tỷ đấu của Nhiễm Thanh Mặc và Thiên Diễn. Hai cao tầng Kiếm Tông còn lại sau khi chào Ôn Hân Uẩn một tiếng, cũng lập tức theo sau.
Nhìn bóng lưng dần xa, trong đáy mắt không chút gợn sóng của Ôn Hân Uẩn lặng lẽ lóe lên một tia suy tư.
Mục đích nàng đến Kiếm Tông sơn môn này không chỉ đơn thuần là khả năng chém giết Hứa Nguyên, mà còn là muốn mượn tay Hứa Nguyên để thăm dò một số thứ. Mà với thực lực hắn vừa thể hiện, đối phương hẳn có thể như nàng mong muốn.
Nghĩ vậy,
Ôn Hân Uẩn dần dần thu liễm khí cơ của mình, như một bóng ma lặng lẽ theo sau đám người đang lao đi.
Nhưng cũng chính lúc này,
Một cảm giác không hài hòa khiến Ôn Hân Uẩn vô thức dừng động tác của mình.
Tĩnh lặng.
Tiếng côn trùng chim hót, tiếng lá rơi xào xạc trong rừng núi không biết từ lúc nào đã lặng lẽ chìm vào tĩnh lặng, thậm chí ngay cả ánh sáng của vầng thái dương trên bầu trời cũng trở nên lạnh lẽo.
Tĩnh lặng một thoáng,
Ôn Hân Uẩn chậm rãi quay người, nhìn thiếu nữ mắt vàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau mình.
Đối mặt một thoáng,
Thiên Dạ cười tủm tỉm hỏi: “Ôn tiểu thư, người vội vã đến đó định làm gì?”
Ôn Hân Uẩn nhìn chiếc váy dài Các chủ phức tạp trên người đối phương, trong mắt lần đầu tiên mang theo sự ngưng trọng: “...Các chủ Giám Thiên Các đổi người từ khi nào?”
Thiên Dạ đạp hư không mà đứng, hai tay khoanh trước ngực đầy đặn, đánh giá Thánh nhân chi thượng phía dưới, khẽ nói: “Người trước đó cảm thấy mình không đảm đương nổi, liền tạm thời giao vị trí này cho ta.”
Trong sự tĩnh lặng không tiếng động của thiên địa,
Ôn Hân Uẩn nhìn chằm chằm thiếu nữ mắt vàng thắng tựa yêu nữ kia một thoáng, nói: “Nhưng theo ta được biết, mỗi đời Các chủ Giám Thiên Các đều là người vô tình, nhưng ngươi dường như không bị trạng thái Thần Vô ảnh hưởng?”
Thiên Dạ đương nhiên nói: “Bởi vì ta là thiên tài, nên khác với bọn họ.”
Ôn Hân Uẩn không để ý đến lời nói vụn vặt của Thiên Dạ, do dự hỏi: “Ngươi... là người năm xưa ở trong cơ thể vị Thánh nữ kia?”
“Nhãn lực tốt.” Thiên Dạ cười híp mắt khen ngợi đối phương.
Ôn Hân Uẩn lại lắc đầu, nói: “Năm xưa ta đã có chút suy đoán, nhưng không ngờ điều lo lắng nhất vẫn xảy ra.”
Thiên Dạ đối với lời này không bận tâm, tiếp tục hỏi: “Vậy Ôn tiểu thư người vừa rồi đuổi theo là định làm gì?”
Ôn Hân Uẩn ánh mắt thanh lãnh, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: “Tự nhiên là đi quan sát Thiên Nguyên đại bỉ.”
“Nha đầu ngươi thật sự không thành thật chút nào.”
Thiên Dạ lắc đầu, khẽ cười vạch trần mục đích của Ôn Hân Uẩn: “Ngươi là muốn đi thăm dò ‘Thiên Diễn Đạo Pháp’ phải không? Tên Hứa Nguyên kia đến đó nhất định sẽ chiến một trận với Thiên Diễn, với thực lực hiện tại của hắn, nhất định có thể ép Thiên Diễn đến bước đó.”
“.........” Ôn Hân Uẩn.
“Xem ra ta đoán đúng rồi.”
Thấy đối phương trầm mặc không nói, Thiên Dạ khẽ thở dài, bàn tay thon dài vuốt qua mái tóc mai, đôi mắt vàng cong thành hình trăng khuyết:
“Nhưng ‘Thiên Diễn Đạo Pháp’ tạm thời không thể để Ôn tiểu thư ngươi biết. Nhưng ngươi cũng không cần quá thất vọng, nếu ngươi thật sự muốn thăm dò ‘Thiên Diễn Đạo Pháp’ của Giám Thiên Các ta, cũng có thể đến tìm ta thử xem.”
Nói rồi,
Đôi mắt vàng của Thiên Dạ phát ra thần mang khiến người ta không thể nhìn thẳng:
“Dù sao,
“Ta cũng là Thiên Diễn, là Thiên Diễn đến từ hai vạn năm trước đó.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Tru Tiên (Dịch)
Quang Huy Tran
Trả lời1 tuần trước
Ngon truyện đc up tiếp r
ariknguyen
Trả lời5 tháng trước
up bộ này tiếp đi bro
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok
bangv673
Trả lời7 tháng trước
tiếp đi sếp