Logo
Trang chủ

Chương 307: Ta có tiền

Đọc to

**"Nhà ngươi, Thiếu chủ!"** Diệp Thần sững sờ, không thể không do hắn, con ngươi đảo một vòng, trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Còn không phải là khi thắng nhiều quá, khiến cho đại nghiệp của Đổ phường đều sợ hãi hay sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đổ phường này sớm muộn cũng sẽ phải đóng cửa.

**"Tiểu hữu, xin mời!"** Lão giả tóc đen tận lực hiện ra nụ cười.

**"Ta còn có sự tình, ta trước hết..."**

**"Đi đâu?"** Diệp Thần vừa định chuồn đi thì đã bị Hắc Y lão giả ôm lại, trực tiếp kéo lên lầu ba, đi vào phòng chữ Thiên.

Diệp Thần bị ném vào trong phòng, một cái không đứng vững, hắn lập tức nằm xuống đất.

Đợi cho chút chật vật đứng lên, hắn mới phát hiện gian phòng này được bố trí càng thêm độc đáo, ánh sáng rực rỡ bốn phía, trong không khí còn mang theo một cỗ hương linh thảo thoang thoảng, chỉ cần hít một cái cũng khiến người ta tâm thần thanh thản.

**"Ta nói huynh đệ, không mang theo ngươi như thế."** Rất nhanh, có âm thanh vang lên từ người thanh niên áo trắng mang theo hồ lô rượu.

**"Ta làm gì?"** Mặc dù hiểu rõ thanh niên áo trắng đang nói đến chuyện gì, nhưng Diệp Thần vẫn gật gù ra vẻ ngốc nghếch.

**"Nửa canh giờ không đến mà ngươi đã thắng hơn hai trăm vạn, có phải là quá không tử tế?"**

**"Không phải đâu, vận khí ta tốt, mà lúc đầu ta cũng định đi, chỉ là bị ngươi nắm kéo lên thôi."** Diệp Thần hếch miệng lên, vẫn đang tức giận về chuyện vừa rồi, chủ yếu là sự trì hoãn khiến hắn không kiếm được tiền.

**"Đó là chúng ta mạo phạm."** Thanh niên áo trắng cười cười, **"Gặp nhau tức là hữu duyên, không biết đạo hữu có thể nể mặt mời một chén không?"**

**"Ngươi sẽ không ở trong rượu cho ta hạ độc đấy chứ?"** Diệp Thần ho khan một tiếng, nhưng vẫn ngồi xuống.

**"Cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám ở Đan Thành làm chuyện đó!"**

**"Điều này cũng đúng."**

**"Tại hạ Lăng Tiêu."** Thanh niên áo trắng tự mình rót rượu cho Diệp Thần, cười nhìn hắn, **"Không biết bạn xưng hô như thế nào?"**

**"Gọi ta Trần Dạ là được."** Diệp Thần nhếch miệng cười một cái.

**"Trần Dạ đạo hữu a!"** Một chén rượu xuống bụng, Lăng Tiêu ho khan một tiếng, **"Có thể mời ngươi giơ cao đánh khẽ, đi khác Đổ phường chơi hai cái, chúng ta đây không thể chịu đựng sự hành hạ của ngươi được."**

**"Khác (đừng) a! Ta còn muốn chơi thêm hai cái nữa."**

**"Ngươi mà còn chơi thêm hai cái nữa, Đổ phường này của ta chắc chắn sẽ phải đóng cửa."** Lăng Tiêu xoa trán.

**"Thì ta mặc kệ, ta chỉ thích chơi ở chỗ này."** Diệp Thần nhún vai, một dáng vẻ không sợ nóng.

**"Ngươi xem như vậy không tốt."** Lăng Tiêu vừa rót rượu cho Diệp Thần vừa cười nhìn hắn, **"Ta Đổ phường sẽ cho đạo hữu hai trăm vạn, ngươi cũng đừng có làm khó chúng ta ở đây, như vậy có thể chấp nhận không?"**

**"Hai trăm vạn thì hơi ít."** Diệp Thần vén lỗ tai một cái, trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy Diệp Thần như vậy, Lăng Tiêu cố nén sự nóng giận, nhưng vẫn cười, **"Vậy thì, ta sẽ treo tên ngươi ở Đổ phường, ngươi không cần làm gì cả, hàng năm ta Đổ phường sẽ thanh toán cho ngươi ba trăm vạn Linh Thạch, như vậy đồng ý không?"**

**"Tốt, quyết định như vậy đi."** Diệp Thần lần này trả lời lại khá sảng khoái.

Người mà! Đôi khi không thể quá tham lam, Lăng Tiêu có thể mở Đổ phường ở Đan Thành, sau lưng tất nhiên có thế lực rất lớn, chuyển biến tốt thì nên thu, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta nhắm vào, nhẹ thì không có tiền, nặng thì còn có thể mang họa sát thân.

Lăng Tiêu là một người thông minh, Diệp Thần cũng không ngốc, đạt được hiệp nghị như vậy là tốt, mình có tiền thu, hắn tự nhiên sẽ không cản đường tài lộ của người khác, hợp tác cả hai cùng có lợi.

**"Vậy thì, ngược lại xin cảm ơn đạo hữu."** Lăng Tiêu cũng là người hào phóng, đưa cho Diệp Thần một túi trữ vật, có thể dùng tiền để giải quyết sự tình, hắn tuyệt đối sẽ không động tay.

**"Có gì đâu, mà hợp tác cả hai cùng có lợi mà!"** Diệp Thần cười hắc hắc, vui vẻ tiếp nhận túi trữ vật, rồi nhanh chóng mở ra, nhìn bên trong cũng chỉ có hai trăm vạn Linh Thạch.

**"Sang năm hôm nay, đạo hữu chi bằng đến lĩnh kia ba trăm vạn."** Lăng Tiêu cười tươi.

**"Minh bạch."** Diệp Thần nhếch miệng cười, vui vẻ nhét túi trữ vật vào trong ngực, trong một canh giờ không đến, hắn đã có gần năm trăm vạn Linh Thạch, mà hàng năm còn có thể lĩnh ba trăm vạn, đây là một công việc khá tốt, nói ra có người cũng sẽ tin.

**"Tiền cũng đã thu, rượu cũng đã uống, sự tình cũng đã nói xong rồi, vậy ta xin phép đi trước."** Diệp Thần khoát tay áo, xoay người rời đi.

Hắn mới đi được một lúc, ông lão tóc đen kia giận đùng đùng đi đến, **"Thiếu chủ, mấy trăm vạn Linh Thạch, ngươi cũng quá..."**

**"Vậy ngươi để cho ta như thế nào?"** Lăng Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, **"Hắn nhất định có Thiên Nhãn đặc thù có thể xem thấu xúc xắc, bằng không thì cũng không thể nào mỗi lần đều thắng được, người như vậy không thể chọc tới, không thì giống như hắn mà thắng thì chỉ cần một ngày là Đổ phường sẽ đóng cửa."**

**"Vậy còn không dễ dàng, ta tìm mấy người đem hắn..."**

**"Đừng làm ẩu."** Lăng Tiêu khẽ quát một tiếng, **"Có thể tiêu tiền thì cứ tận lực đừng động thủ, mấy trăm vạn Linh Thạch, ta Lăng gia ra được, nếu ngươi tin tưởng vào đánh giá của ta, thì hãy nghe lời ta, so với việc làm kẻ thù với hắn, ta thà muốn làm bạn với hắn."**

**"Thuộc hạ minh bạch."**

Bên này, Diệp Thần vừa rời khỏi Đổ phường, thực tế hắn không tiếp tục quấy rối ở đây, người mà! Cũng cần phải giữ chút tín dự, vẫn là câu nói cũ, không thể quá tham lam. Nếu để bọn họ chọc tức, không biết sẽ chết như thế nào.

Tuy nhiên, hắn không chơi ở Đổ phường này, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không chơi ở các Đổ phường khác.

Đan Thành rất lớn, hắn nghe ngóng thấy rằng Đan Thành còn có hai nhà Đổ phường, mặc dù không lớn bằng Đổ phường này, nhưng cũng có thể kiếm lời.

Không lâu sau, hắn lại xông vào một Đổ phường khác, sau khi thắng được khoảng một trăm vạn, đã bị chủ Đổ phường mời đi uống trà.

Trận uống trà này cũng không bình thường, gần như đã tiêu tốn một trăm vạn Linh Thạch, lúc gần đi, Diệp Thần còn có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của chủ Đổ phường.

**"Lại vào hai trăm vạn."** Diệp Thần cười hắc hắc, thu túi trữ vật, rồi hướng nhà Đổ phường thứ ba mà đi qua.

Đổ phường này còn nhỏ hơn nhiều, công việc cũng không bằng hai nhà kia, Diệp Thần cũng không khó chịu, thắng thêm một trăm mười vạn Linh Thạch cũng coi như là tốt.

**"Đúng là mấy chuyện này trước kia sao mình không phát hiện nhỉ."** Diệp Thần trong lòng tích góp được tám trăm vạn Linh Thạch, cảm thấy rất có lực, đi trên đường cảm thấy khác biệt hẳn.

Có tiền thì chính là có sức mạnh, đoạn đường này của hắn, đều là mua sắm, từ hàng rong đến cửa tiệm, chỉ cần thấy thứ nào vừa ý, hắn đều không chút do dự mà mua, không có cách nào, gia có tiền.

**"Tiền bối, ta muốn hai khối Huyền Thiết và Huyền Cương này."** Dừng chân tại một quán nhỏ, Diệp Thần chỉ vào quầy hàng, chính là hai khối lớn nhỏ như trái dưa.

Quầy hàng là một lão giả mặc ma y, sau khi quan sát Diệp Thần một hồi mới hỏi thăm, **"Tiểu gia hỏa, hai khối Huyền Thiết và Huyền Cương này giá trị không nhỏ, ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"**

**"Có giá trị không nhỏ sao?"** Diệp Thần liếc nhìn lão giả, **"Thì cần bao nhiêu tiền?"**

**"Một trăm vạn, không thương lượng."**

**"Không có vấn đề, ta có tiền."** Diệp Thần cười hắc hắc, đưa ngay một túi trữ vật qua, sau đó thu hai khối Huyền Thiết và Huyền Cương vào túi.

Tới lúc này, Diệp Thần cảm thấy có một chút sửng sốt.

**"Đi."** Diệp Thần khoát tay, vỗ vỗ túi trữ vật, trong lòng nở hoa.

Lần này thu hoạch không tồi, tám trăm vạn Linh Thạch tiêu tốn chỉ còn chưa đến ba trăm vạn, hắn đang thành công trở về, thu thập linh dược, linh khí, linh ngọc, nguyên liệu luyện khí, thật sự là cái gì cũng mua.

**"Thoải mái!"**

Diệp Thần ung dung đi trên con đường, trên mặt còn kém viết chữ "Thoải mái".

Vừa đi giữa đường, một ông lão tóc xám bước ra cản hắn lại.

**"Tiền bối có chuyện gì?"** Diệp Thần nhìn ông lão tóc xám tỏ vẻ nghi hoặc.

**"Ta gia công tử nghĩ mời ngươi đi uống một chén."** Lão giả mặc xám mở miệng, vẻ mặt không có biểu cảm, toàn thân toát ra một cỗ hơi lạnh, mặc dù ánh mắt của lão mờ đục nhưng lại lấp lánh, sắc bén.

**"Người này là sát thủ."** Diệp Thần trong lòng lẩm bẩm, trước đây hắn đã làm tình báo, những sát thủ thường có khí chất như vậy.

**"Ngươi gia công tử?"** Hắn thì thào, nhìn ông lão tóc xám như nghi hoặc.

**"Đó chính là gia công tử của ta."** Lão giả không giải thích nhiều, chỉ chỉ về phía một tòa tửu lâu lớn, ngay tại lầu ba gần cửa sổ, có một người trông hơi yếu đuối như thư sinh nhưng lại cực kỳ đẹp trai.

Nghe xong, Diệp Thần nghiêng đầu nhìn lên, lập tức sửng sốt, **"Cơ Ngưng Sương!"**

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Yếu Gà, Nhưng Bị Chính Đạo Coi Là Vô Thượng Thánh Ma
Quay lại truyện Tiên Võ Đế Tôn [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hue Dinh

Trả lời

3 tháng trước

Truyện hay tình thích đoạn tình cảm của Diệp thần với sở linh nhi ghê á nó vừa sâu sắc vừa thảm hơn sở huyên nhi tác giả viết hay cảm ơn ad đã dịch

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

Trả lời

4 tháng trước

Chap 274 thiếu mất đoạn cuối admin ơi

Ẩn danh

lynkey jonh

Trả lời

7 tháng trước

Chap 789 truyện tranh thì bên này là bn ạ?

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

Trả lời

8 tháng trước

Mất chương 67,68 luôn r admin ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

8 tháng trước

bị mất 68 thôi chứ nhỉ b?

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

7 tháng trước

Chap 194 thiếu phần sau r á admin ơi 😍

Ẩn danh

Nguyễn Vũ Anh

Trả lời

8 tháng trước

Ui tìm đc bản dịch hay bộ này, cảm ơn bác nhiều ạ.

Ẩn danh

Giọt Sương Mờ

Trả lời

9 tháng trước

Chương 25 bị mất chap hay sao á admin

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

9 tháng trước

à chuẩn rồi đó. Đã sửa lại. Ngày dịch nhiều truyện quá đôi khi có chap bị thiếu bị lỗi. Nên cần mọi người báo để bổ sung lại. Cảm ơn bạn.

Ẩn danh

Datnguyen1481

Trả lời

11 tháng trước

Không xem được chap nào

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

11 tháng trước

Có bản dịch nhưng mình chưa có thời gian đăng.