Phanh phanh phanh!
Diệp Thần bay tứ tung, đụng phải ba bốn tòa Đại Sơn trước khi rơi xuống hư không, để lại một cái hố sâu trên mặt đất.
Chật vật đứng dậy, Diệp Thần không suy nghĩ gì, lập tức xoay người chạy trốn.
"Đi đi!"
Sau lưng, Vương tiến tới từng bước, một chưởng che khuất trời, lăng không đè xuống.
Tại chỗ, Diệp Thần bị ép tới lảo đảo, tiên huyết phun ra mạnh mẽ, hai chân run rẩy như muốn quỳ xuống, tựa như trên bờ vai hắn đang gánh một tòa cự thạch cao ngất ngàn trượng.
"Bức ta phải động đại chiêu à!" Diệp Thần hàm răng va vào nhau, chật vật ngẩng đầu lên, đột nhiên nhắm ngay vào Vương đang đứng giữa hư không.
"Thiên Chiếu!"
Theo một tiếng quát lạnh, ánh mắt trái của hắn trở thành trung tâm, sóng gợn vô hình tản ra xung quanh, và trên ngực Vương lập tức dấy lên một ngọn lửa màu đen.
"Chiêu này đối với ta vô dụng." Vương đã chứng kiến chiêu này từ lúc Tam tông thi đấu, nên không mảy may lo lắng khi mà ngực hắn đang bị lửa Thiên Chiếu thiêu đốt.
Rất nhanh, thân thể hắn lập tức nứt ra, phân thành hai cái Vương, cái Vương bị trúng Thiên Chiếu thì bị lửa thiêu đốt thành hư vô, trong khi cái Vương kia vẫn đứng yên lặng tại chỗ.
"Cái này là cái gì Thần Thông?" Diệp Thần tràn đầy khiếp sợ nhìn Vương, tận mắt thấy cách phá giải Thiên Chiếu như vậy, hắn chưa từng thấy trước đây.
"Còn có cái gì thủ đoạn nữa không?" Vương đứng lặng giữa hư không, giống như một Tôn Vương đang quan sát Diệp Thần.
Phía dưới, Diệp Thần cơ thể thất tha thất thểu, trong miệng vẫn tuôn máu không ngừng, đầu óc quay cuồng, như muốn vỡ ra.
Đêm qua, hắn đã thi triển Thiên Chiếu cùng với nhiều lần thiên đạo, tiên luân đồng lực vốn chưa kịp khôi phục, hôm nay lại phải ép mình thi triển hai lần thiên đạo và một lần Thiên Chiếu, cộng thêm những thương tích trước đó, khiến hắn giờ phút này ở trong trạng thái rất tồi tệ.
Oanh!
Vương đã xuất thủ, một tay theo hư không vồ xuống, có lẽ vì bàn tay hắn quá nặng nề, uy áp cực kỳ mạnh mẽ, chưa kịp hạ xuống, mặt đất đã không chịu nổi, nứt ra từng vết rạn.
Nhưng vào thời khắc này, không gian phía sau Diệp Thần bất ngờ nổ tung, một đạo kiếm mang kinh thiên chợt chém tới, chém đứt bàn tay hư ảo của Vương thành hai nửa.
Thấy vậy, Diệp Thần thoáng chốc sững sờ, cuống cuồng nhìn sang bên cạnh.
Tại đó, một bóng người trong bộ Bạch Y chậm rãi bước ra, thân hình thon dài thẳng tắp, mái tóc đen như thác nước chảy xuôi, đôi mắt thâm thúy như tinh không, đặc biệt khí chất của hắn, tựa như một thanh Thần Kiếm mới ra khỏi vỏ.
"Độc Cô Ngạo tiền bối!" Nhìn thấy người đến, Diệp Thần lập tức ngẩn người.
Độc Cô Ngạo không trả lời, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vào Vương đang đứng lặng giữa hư không.
"Ngươi cũng muốn chết sao?" Độc Cô Ngạo u u nhìn xuống, ánh mắt mang theo uy nghiêm không thể chống đối, mặc dù hắn rất mạnh mẽ, nhưng dường như không hề coi Vương vào đâu.
"Bằng ngươi, giết chết ta sao?" Lời nói của Độc Cô Ngạo dù bình thản, nhưng lại mang theo một sức mạnh vô cùng cường quyết.
"Xem ra, ngươi thực sự là ngại sống quá lâu, nếu đã như vậy thì hôm nay không cần trở về." Vương hừ lạnh một tiếng, lúc này xuất thủ, một đạo đại ấn từ trên trời ập xuống.
Độc Cô Ngạo không hề hoảng sợ, trái lại nghịch thiên mà lên, tuyệt thế Thần Kiếm tranh minh, lại một lần nữa bổ vào tay Vương.
Hai người lập tức bùng nổ, cho đến khi dừng lại nơi cao nhất của hư không.
Oanh! Ầm ầm!
Rất nhanh, âm thanh điếc tai nhức óc vang vọng khắp nơi.
Cuộc đại chiến giữa hai người diễn ra rất hùng vĩ.
Một bên, Độc Cô Ngạo cầm trong tay Thần Kiếm tuyệt thế, công phạt vô song, mỗi lần xuất thủ đều giống như có thể chém đứt cả trời đất.
Một bên, Vương lại cực kỳ quỷ dị, tung ra từng chiêu Thần Thông mạnh mẽ, khí thế của hắn thôn thiên, chiến lực còn nhỉnh hơn Độc Cô Ngạo một bậc.
"Chiến lực của hắn còn vượt qua Độc Cô Ngạo tiền bối." Diệp Thần nghiêm túc nhìn vào hư không.
Sưu!
Ngay lúc Diệp Thần có vẻ nghiêm túc, một đạo Bạch Y thân ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ, chính là khôi lỗi Tử Huyên.
Nhìn thấy Tử Huyên, ánh mắt Diệp Thần lập tức sáng lên, ngược lại là đã quên đi vị Đại Thần kia, nàng chủ động xuất hiện, chứng minh rằng nàng muốn hỗ trợ!
Quả nhiên, Tử Huyên chưa nói một lời, bước lên hư không, thi triển Súc Địa Thành Thốn bí thuật, trong nháy mắt giết tới trước mặt Vương, chưởng tay đẩy mạnh, khiến Vương bị chấn lui.
Lần này, trong mắt Độc Cô Ngạo lóe lên sự kinh ngạc, hắn còn không kịp nhận ra Tử Huyên đã tới, vậy mà một chưởng đã đẩy lui được Vương, nữ tử Bạch Y này mạnh mẽ đến mức nào?
So với Độc Cô Ngạo, Vương lại thoáng nhíu mày, sắc mặt có chút kiêng kị, điều quan trọng nhất là, luôn luôn coi thường những kẻ khác, nhưng không thể cảm nhận được khí tức tồn tại của Tử Huyên.
"Ngươi là ai?" Vương trầm giọng hỏi.
Tử Huyên thần sắc chất phác, trên mặt không hề có sự dao động cảm xúc, chỉ đơn giản giơ tay, một chưởng này nhìn như đơn giản, nhưng lại là sự kết hợp của rất nhiều bí thuật Thần Thông.
Vương hừ lạnh một tiếng, khí thế lập tức bộc phát, không lùi mà tiến lên, một chưởng quét ngang ra.
Hai chưởng đụng nhau, cả hai đều bị đẩy lùi.
Coong!
Độc Cô Ngạo tiếp tục lao tới, một kiếm tuyệt thế, chém ra một vết thương trên ngực Vương, nhưng sức khôi phục của Vương cũng mạnh mẽ đến mức khiến hắn thất kinh, vết thương trong nháy mắt khép lại.
"Các ngươi quả thực nên chết!" Vương gầm thét, cuốn lấy khí Âm Sát đánh vào.
Thấy vậy, Tử Huyên và Độc Cô Ngạo, mỗi người một bên, đều thi triển Thần Thông, hợp lực chống lại Vương.
Ầm! Oanh! Ầm ầm!
Đột nhiên, tiếng nổ vang lên lần nữa, cảnh đại chiến giữa ba người thật không bình thường hùng vĩ, cả bầu trời đêm đều bị che phủ bởi ánh sáng.
Đêm tối bị đè nén bời những tia chớp tàn phá, đè ép khiến hư không chao đảo, không ngừng sụp đổ.
"Quá mạnh!" Diệp Thần khiếp sợ nhìn hư không, trong lòng không thể bình tĩnh.
Hai ngày qua, hắn thật sự đã nhận đủ đả kích, trước là Đan Ma, sau là Vương, đều là những kẻ cường đại không thể tưởng tượng nổi, so với bọn họ, hắn cảm thấy chiến lực của mình thực sự chẳng đáng gì.
"Mặc dù chỉ cách nhau ba tiểu cảnh giới, nhưng chênh lệch chiến lực lại càng lớn hơn." Diệp Thần tự lẩm bẩm, từ đó lĩnh hội được sức mạnh chân chính của cường giả, hắn mới nhận ra bản thân chỉ là giọt nước trong biển cả.
Oanh! Oanh! Oanh!
Khi hắn đang cảm khái, trên hư không, Vương cùng Độc Cô Ngạo và Tử Huyên đều rơi xuống, làm vỡ vụn ba tòa Đại Sơn.
Trận chiến này kết thúc rất nhanh, mặc dù thời gian chiến đấu ngắn, nhưng ba người đều bị thương nặng, Vương còn tốt, sức khôi phục mạnh mẽ, trong khi Độc Cô Ngạo và Tử Huyên thì thảm hơn nhiều, đặc biệt là Độc Cô Ngạo, cả người đầy máu và xương.
"Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ quay lại tìm các ngươi tính sổ." Vương lạnh lùng nói, thân hình chậm rãi ẩn vào trong bóng tối, trước khi đi, hắn vẫn không quên liếc nhìn Diệp Thần, đôi mắt tím của hắn chứa đầy uy nghiêm.
Phốc!
Ngay khi Vương biến mất, Độc Cô Ngạo liền lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.
Như Tử Huyên, giống như một cây cột đứng sừng sững, nàng đã trở về trạng thái khôi lỗi, thân thể mềm mại bị biến dạng, nhiều vết thương không thể khép lại, cũng chịu đựng đau đớn không nhẹ.
"Tiền bối!"
Diệp Thần cuống cuồng chạy tới, bóp nát một viên đan dược rồi đổ vào nội thể của Độc Cô Ngạo, hôm nay nếu không có Độc Cô Ngạo kịp thời xuất hiện, e rằng hắn đã bị Vương đem đi.
"Đi!" Độc Cô Ngạo xé không gian, một tay nắm lấy Diệp Thần, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này.
Ba người vừa rời đi, hư không lập tức bị bóp méo, ba thân ảnh áo choàng đen xuất hiện ở hư không, một người mặc áo giáp thanh niên, một lão giả tóc trắng và một nữ tử tóc tím.
"Tới chậm." Nữ tử tóc tím nhíu mày nhìn cảnh tượng bừa bộn xung quanh.
"Thiếu chủ, là hắn sao?" Lão giả tóc trắng nhìn về phía người thanh niên mặc áo giáp.
"Tám phần là Vương." Thanh niên áo giáp hít sâu một hơi, đôi mắt như tinh không thâm thúy lóe lên một đạo sắc bén.
"Chiến Vương điện hạ năm đó đã chém đầu hắn, hắn lại còn sống." Nữ tử tóc tím trông có vẻ không bình thường, nghiêm trọng nói.
"Đi thôi! Đi tổ địa." Thanh niên áo giáp quay người trước, "Phụ vương trước khi chết đã có thể dự đoán Pháp Luân Vương có khả năng trùng sinh, thì chắc chắn sẽ có phương pháp khắc chế hắn."
Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Trần Đạo Đồ
Hue Dinh
Trả lời2 tháng trước
Truyện hay tình thích đoạn tình cảm của Diệp thần với sở linh nhi ghê á nó vừa sâu sắc vừa thảm hơn sở huyên nhi tác giả viết hay cảm ơn ad đã dịch
Giọt Sương Mờ
Trả lời4 tháng trước
Chap 274 thiếu mất đoạn cuối admin ơi
lynkey jonh
Trả lời7 tháng trước
Chap 789 truyện tranh thì bên này là bn ạ?
Giọt Sương Mờ
Trả lời7 tháng trước
Mất chương 67,68 luôn r admin ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
7 tháng trước
bị mất 68 thôi chứ nhỉ b?
Giọt Sương Mờ
7 tháng trước
Chap 194 thiếu phần sau r á admin ơi 😍
Nguyễn Vũ Anh
Trả lời8 tháng trước
Ui tìm đc bản dịch hay bộ này, cảm ơn bác nhiều ạ.
Giọt Sương Mờ
Trả lời8 tháng trước
Chương 25 bị mất chap hay sao á admin
Tiên Đế [Chủ nhà]
8 tháng trước
à chuẩn rồi đó. Đã sửa lại. Ngày dịch nhiều truyện quá đôi khi có chap bị thiếu bị lỗi. Nên cần mọi người báo để bổ sung lại. Cảm ơn bạn.
Datnguyen1481
Trả lời11 tháng trước
Không xem được chap nào
Tiên Đế [Chủ nhà]
11 tháng trước
Có bản dịch nhưng mình chưa có thời gian đăng.