Tôi hỏi:
- Thế bây giờ mày muốn gì? Hả!
Nó đáp gọn lỏn:
- Cõng!
Tôi giãy nảy lên:
- Còn lâu, mày nặng như lợn ý!
Nó chống nạnh quát:
- Thế có cõng không?
- Ơ ơ, đừng có động thủ! Cõng thì cõng!
Nó cười toe, nhảy phốc cái lên lưng tôi, tý thì sụn. Tôi è cỗ ra cõng “bà cô tổ” đi dọc bở ruộng. Nhưng mà cõng nó thích lắm, chẳng thấy mệt gì cả. Nó ở sau ôm cổ tôi, thích thú chỉ trỏ lung tung những cái hay hay mà nó nhìn thấy hai bên đường, nào là con bù nhìn, chòi vịt, một cái cái cây lạ lạ hay cái ô ai vứt chỏng chơ giữa đồng.Nó kể cái gì tôi cũng ở à, gật gù chứ chẳng biết nó đang chỉ cái gì. Giọng Búp nghe sao hay thế nhỉ! Trong trong, nhẹ nhẹ như trẻ con, nghe nó líu lo kể cả ngày tôi cũng không thấy chán.Đang đi, bỗng nhiên nó hỏi:
- Này Bi này! Nếu tao không giống như bây giở, mày có còn chơi với tao không?
Tôi hỏi lại:
- Là sao?
Nó ngập ngừng một lúc, đáp:
- Nghĩa là tao đanh đá, toàn nói kháy, chửi bậy người khác, nói chung là đầu gấu ý!
Tôi cười hì hì:
- Ô thế mày nghĩ mày đang hiền lắm à?
Nó đánh đốp một cái vào vai tôi, xong lại xuýt xoa:
- Chết, tao quên mất! Mày đang bị giởi leo chưa khỏi, thôi để tao xuống, không rách chỗ vết thương trên lưng giờ.
Tôi kêu:
- Khỏi lâu rồi! Mày cứ ngồi yên, tao có phải đồ hàng mã đâu mà sợ rách với chẳng nát.
Nó áy náy:
- Nhưng mà…nhỡ mày làm sao thì tao có lỗi lắm!
- Yên nào, không chết được đâu mà sợ.
Nó thôi không nói nữa, tựa đầu nhè nhẹ lên vai tôi, hỏi:
- Mày chưa trả lời tao đấy, nói thật đi, lúc đó mày có còn chơi với tao không?
Tôi lấy lại giọng, nghiêm chỉnh đáp:
- Tao cứ chơi với mày, mày là mày chứ có phải là ai khác đâu. Đúng là Búp Bông, toàn nghĩ linh ta linh tinh!
Nó lí nhí nói:
- Mày nói thật chứ!
- Tất nhiên rồi!
Nó im lặng, tôi ngoái ra sau nói:
- Tao với mày cũng như đang đi trên con đường này vậy, mày nặng thật đấy, nhưng dù thế nào tao cũng không buông ra đâu!
Con An không nói gì, tôi cũng im im, lát sau, nó bắt đầu sụt sịt, dụi dụi đầu vào vai tôi. Tôi hỏi:
- Ơ kìa! Lại mít ướt rồi, nín đi nào! Tự nhiên lại khóc!
Nó vội đáp:
- Không, tao không sao đâu! Tao bị tóc mày chọc vào mắt thôi!
Tôi cằn nhằn:
- Đấy, to đùng rồi mà cứ như đứa 1-2 tuổi, ngồi thôi cùng bị tóc chọc vào mắt.
Nó chẳng xẵng giọng cãi lại tôi như mọi khi nữa, cứ im lặng đến lạ. Lúc sau lại rúc rích cười rồi im bặt.
Hai đứa ì ạch mãi mới tới chỗ gốc cây cũ, tôi đặt nó xuống đất, nằm vật ra bãi cỏ thở phì phò:
- Khϊếp, may mà chưa đột quỵ!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à