Nó giằng tay ra, ôm con gấu khóc thút thít:
- Tao không biết đâu. Suốt ngày mày bắt nạt tao xong lại xin lỗi.
- Thì lần này là thật lòng.
- Vậy chứ những lần trước là nói dối à?
- Ơ đâu! Thật mà, đi mà, tao xin lỗi! Búp Bông xinh xinh!
- Chẳng xinh!
- Búp Bông ngoan ngoãn!
- Tao nghịch lắm.
- Búp Bông thông minh!
- Khỏi phải xoáy.
- Búp Bông!
Nó hừ một tiếng, không thèm đáp, cứ ôm khư khư con gấu. Tôi bực mình, vòng tay xuống chân nó xong bế nó lên, đặt nằm vào lòng tôi, ôm thật chặt cả người lẫn gấu luôn. Nó giãy giụa, kêu:
- Bỏ ra.
- Mày bướng nhỉ?
- Không biết đâu! Bỏ ra!
Tôi thở dài, đưa tay áp tai nó vào ngực mình, nói chậm rãi:
- Tao chẳng biết nói thế nào ày hiểu cả, văn tao chỉ biết viết thôi, không nói được. Mày nghe đi, đúng sai thế nào mày tự biết.
Nó thôi khóc, im lặng tròn xoe mắt nhìn tôi, hai má ửng hồng lên, lắng tai nghe tiếng tim tôi đập. Lúc sau, nó lí nhí:
- Tao biết mà, mày không cần phải nói đâu!
Tôi gật đầu mỉm cười, nó thì úp mặt vào ngực tôi, sụt sịt như trẻ con. Lát sau nó buông con gấu ra, vòng tay ôm ngang bụng tôi, nói:
- Bi ơi! Cứ thế này mãi nhé, tao chỉ cần thế này thôi! Ấm lắm!
Tôi cười:
- Mày lại buồn ngủ chứ gì!
Nó không đáp, nũng nịu co người lại, nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi yên tâm thả lỏng người, ngắm nó ngủ say sưa trong lòng tôi. Lúc này đây, cảm tưởng như không gian quanh chúng tôi như ngưng động lại vậy, từng tiếng kim đồng hồ, tiếng con lắc lính chì lọc cọc, tiếng chuông gió thanh thanh, tất cả đều rõ mồn một. Chẳng biết từ bao giờ, ngôi nhà vốn vắng hơi người của nó đã trở thành nơi riêng tư an toàn nhất cho hai đứa. Tôi dần nghiện cái mùi hương thơm thơm phảng phất trên người nó, nghiện giọng nói nhí nhảnh, nghiện nụ cười trong sáng nhẹ như mây, nghiện cả cái tính ngô nghê tồ tẹt, cái dáng đi lẫm chẫm yêu yêu. Có thể nó hiểu lòng tôi mà cũng có thể không, nhưng bất kể thế nào thì tôi vẫn sẽ cứ mãi bảo vệ, che chở nó trước mọi thứ. Thà rằng cứ mập mờ thế này còn hơn, ít ra cả hai vẫn được mày tao chí tớ, vẫn vô tư bên cạnh nhau mà không hề bị chữ “Yêu” nó ràng buộc, đưa đẩy. Tuổi trẻ vốn là cả liều lĩnh lẫn nhút nhát, và tôi sẵn sàng làm tên nhút nhát hay kẻ đứng sau, miễn là điều đó tốt cho nó, hay ít nhất là do tôi nghĩ rằng tốt cho nó.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à