Kể sơ qua chút về quán: Quán này ở Hà Nội rất nổi tiếng, một là vì danh tiếng của NSƯT Phạm Bằng, hơn nữa người đến đây không chỉ đơn giản là muốn gặp thần tượng mà còn đến để thưởng thức hương vị đặc trưng của bánh vào những ngày đông giá rét. Trong nhóm có tới ba bốn đứa là khách quen của cửa hàng, giờ rủ bọn tôi đi cho biết thế nào là bánh trôi tàu qua bàn tay nghệ sĩ. Vừa vào cửa, cả lũ đã đồng thanh: Chúng em chào sếp ạ! Bác Bằng thấy một lũ học sinh lố nhố khoác cặp đi vào, cười hiền từ chỉ chỗ cho chúng tôi để xe rồi đưa mấy đứa vào. Ở đây không chỉ có bánh trôi tàu mà còn có Lục tàu xá, chí mà phù nữa, toàn món ăn mùa đông, lại hợp với đứa hảo ngọt như con An. Nhưng hôm nay nó cứ là lạ, hết bơ tôi rồi giờ ăn cũng chỉ ăn như chuột, nhấm nhấm từng tý một, gặp bác Bằng mà nó vẫn cứ ủ rũ, cố cười vài cái là cùng. No nê, cả lũ còn định kéo ăn bún bò nữa, con An lại kêu mệt đòi về, lúc đi nó ngồi xe thằng Quý, giờ về ngược đường đành ngồi xe tôi. Ngồi sau xe, nó cứ im im, chẳng nói chẳng rằng, mấy lần tôi cố bắt chuyện mà không được. Con gái giận gì mà cứ ngậm tăm thế này, sầu não quá.
Mấy hôm sau, đến trường tôi mua đồ ăn dụ nó mà không được. Thôi thì mình đành án binh bất động vậy, đợi vài hôm nữa nó nguôi giận đã. Mải lo chuyện con An giận dỗi, tôi lại thêm đau đầu khi nghi ngờ trong lòng mình ngày một lớn. Dạo này Trang vẫn đi chơi với tôi, nhưng hay kiếm cớ này nọ để hẹn khi khác, lúc đi chơi cũng chỉ như gượng ép, cười nói vài câu rồi lại về, khi đi về, tôi bỗng thấy thiếu hẳn đi khi mà Trang không còn ngồi ôm sau lưng, khe khẽ hát nữa, chỉ đơn giản là ngồi chở về như hai người quen biết. Dẫu nhìn thấy ngay trước mắt vậy, cảm thấy vậy, mà sao tôi cứ ngần ngại không chịu nói ra? Lắm lúc tôi tự nhủ hay là mình đa nghi quá rồi, nhưng hiện thực cứ bày ra trước mắt như thế, bảo sao tôi tin cho được! Càng ngày, tôi càng thấy Trang như rời dần khỏi vòng tay tôi, cứ ngày một xa lạ dần. Đêm Noel đi chơi không hề như mong đợi, em chỉ đi cùng tôi như chịu hình, cười nói một cách gò bó, sượng sạo. Tôi thấy, nhưng chẳng nói gì…
Quay trở lại chuyện tôi với con An, một hôm giờ sinh hoạt lớp, tôi lén đá vào chân thằng Hoàng, tuồn cho nó mảnh giấy ra chỗ con An, mảnh giấy ghi: "An ơi tao xin lỗi mà. Đừng giận tao nữa, tao không cố ý mà. Con gái giận là mau già đấy. Hết giận tao nhá, An nhá!" Con An đọc xong tờ giấy, hí hoáy viết viết vào xong gấp lại. Tôi ngồi liếc sang mà hồi hộp đến ngẹt thở, chờ mãi tới lúc thằng Hoàng đưa mảnh giấy cho tôi, tôi mới nhẹ nhàng giở ra đọc: "Tao không giận nữa đâu. Nhìn mày cứ cuống cả lên trông ngố quá, nên mấy hôm nay tao cứ giả giận mãi, thế mà có đứa tin là thật." Kèm theo đó là một cái hình con thỏ cầm cái bánh cười ngoác miệng, nét vẽ tròn trĩnh, ngộ ngộ. Tôi thở phào, mỉm cười gấp gọn tờ giấy bỏ vào trong túi áo. Cảm giác thật thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng như vừa tìm lại được điều gì quý giá lắm. Trong lòng tôi mấy hôm nay buồn vì tình cảm giữa tôi và Trang, nay được con An hết giận, tôi bỗng thấy ấm lòng lạ thường.
Buổi chiều hôm đó, tôi từ chối lời rủ rê CS của hội ăn chơi, đạp xe sang nhà con An. Rủ nó đi chơi phố cũng gian nan thật, gọi mãi nó mới ì ạch xuống, mặc bộ áo khoác panda, đeo găng tay thỏ, tai đeo bông chụp cũng thỏ nốt. Cả người nó kín mít, hở mỗi cái mặt ra. Nó lặc lè leo lên xe, người to mũm mĩm như con gấu bông, vỗ vỗ vào lưng tôi hỏi:
- Hôm nay mày tha tao đi đâu đấy? Nói trước là có cái gì nhai tao mới đi nhé!
Tôi ngoái ra sau, bẹo má nó, cười:
- Con dở hơi! Mặc xong quần áo, leo tót lên xe rồi còn kêu không đi. Làm trò! Thôi ta đã nuôi thì nuôi cho trót, vỗ béo mày xong bán sang Trung Quốc, hết quậy tao.
Vừa nói tôi vừa chầm chập nhấn pê đan, từ từ đi rẽ ra Bà Triệu, ngồi sau tôi, con An bày đủ trò, hết nghịch mũ áo tôi rồi lại đấm bụp bụp vào lưng, có lúc nó chán chán lại nhéo cái vào sườn. Tôi kêu làng nước, nó cười hi hí, xoa bồm bộp vào chỗ vừa véo, xuýt xoa:
- Ôi chó con. Chị xin lỗi, tý nữa về chị đền cho khúc xương nhá!
Tôi đảo mắt nhìn hai bên đường, tìm xem có hàng quán nào để dừng lại, quẳng con này vào, lúc ăn nó hiền hơn, đỡ trêu tôi. Lác cả mắt mới thấy có một quán bánh ngô, khoai chiên, con An còn tia trước cả tôi, nó túm vào mũ, giật loạn lên, chỉ tay:
- Hưng ơi! Kìa! Kìa! Bánh khoai! Bánh khoai! Dừng lại nhanh lên, đi quá rồi!
Tôi phi xe lên vỉa hè, dựng lại rồi loay hoay mãi mới giúp nó xuống xe được. Tổ sư con háu ăn, mặc cho lắm quần áo vào, chân đã ngắn rồi, ngồi xe ặc lắm áo nên không co chân lại để tụt xuống được, báo hại tôi phải đỡ nó xuống như đỡ bà trẻ. Nhưng vừa chạm chân xuống đất, nó đã áp dụng ngay định luật hàng quà hấp dẫn, lạch bạch chạy đến hàng bánh khoai, kéo ghế ngồi, nhanh nhảu:
- Cô ơi cho cháu hai bánh khoai, phần khoai chiên, hai xúc xích rán, hai milo nóng. Nhanh nhanh cô nhớ!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à