Logo
Trang chủ
Chương 33

Chương 33

Đọc to

Tôi bàng hoàng thu dọn sách vỡ, vẫn ngơ ngác không rõ chúng nó làm cái gì mà bỏ bom cán bộ, đứa nào đầu têu cái trò này. Vội vàng vàng phóng ra nhà để xe rồi phi như bay về. Trên đường về, chẳng hiểu sao người đi đường cứ nhìn mình cười, có đứa trẻ con thấy mình còn chỉ trỏ, mấy bà ngồi quán nước gần nhà thì ngạc nhiên nhìn mình xong cười hô hố. Về đến nhà thì bố mẹ thay nhau cười. Mẹ tôi đưa cái gương ra, vừa soi lên là tôi chỉ muốn chui xuống đất mà trốn. Không biết đứa giặc giời nào vẽ râu, tô son cho tôi, lại kẻ lông mày, đánh phấn hồng má mình nữa. Ôi nhục nhục hết chỗ nói, còn gì là thể diện nữa! Mà bác bảo vệ cũng hay cơ, không nói câu nào nhắc mình, hay là cũng cùng một giuộc với hội kia?

Lao vào phòng tắm tẩy hết trang điểm, vết bút dạ đi, tôi ra ăn cơm xong lên phòng trùm chăn ngủ đến chiều, nửa ngày còn lại không dám ló mặt ra khỏi nhà. Mãi đến 5h chiều, ở nhà cuồng cẳng, tôi mới lò dò dắt xe ra ngoài dạo. Vừa ra ngoài vừa nhìn trước ngó sau, ra khỏi phạm vi khu phố là tôi đã thoải mái được rồi, thay đổi thế, giờ tẩy hết đi chắc người lạ chả ai nhận ra thằng hề trưa nay. Lòng vòng mãi, tôi đi dạo quanh một bãi thi công dự án treo, cỏ mọc um tùm, định bụng ra chỗ mấy khu nhà chưa trát chơi, nhưng thấy thấp thoáng bóng mấy thằng nghiện, tôi quay đầu xe vòng đi chỗ khác, quay về trường chơi. Giờ này học sinh khối chiều đã tan hết, chỉ còn mấy đứa tập văn nghệ hay họp hành gì đó ở lại, trường im lìm đến rợn người.

Thong dong dạo bước ra khu sau trường, hít hà mùi hoa sữa sắp tàn mùa, vừa đi vừa đá nghịch mấy lá bàng đỏ ối. Sân sau giờ chỉ có tôi, độc bộ đi tha thẩn, vấn vương suy nghĩ về Trang. Nghĩ lại giữa Trang và An, tôi thấy lạ là có vẻ như mình thân thiết với An còn hơn cả Trang, giữa hai đứa đùa nghịch như chẳng có khoảng cách nào, lúc nào cũng cười đùa chí chóe, thân đến thế là cùng. Nhưng khi ở bên cạnh Trang thì tôi lại thấy ngắc ngứ cổ họng, hàng ngày mồm mép thế mà giờ im như thóc, rồi càng ngày giữa cả hai khoảng cách càng rộng, tựa hồ như chúng tôi ở hai thế giới quá khác nhau.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt bởi tiếng con gái to tiếng:

- Mày nghĩ gì mà làm thế?

Giọng này nghe quen quen, định thần lại, xác định đó có thể là giọng con An, Tôi rón rén lần theo hướng âm thanh vừa phát ra, hướng sau khu nhà thể chất. Nấp người vào sau dầm nhà, tôi hơi nghiêng mặt, tập trung nhìn kĩ hai cái bóng đang đứng đối diện nhau kia. Cả hai đều con gái, một là con An, người kia, hình như… hình như là Trang. Giờ này hai người còn làm gì ở trường nữa, chẳng lẽ cũng có kiểu đi dạo như mình. Cố dỏng tai nghe xem hai người nói gì nhưng tiếng nói bị gió át đi, hơn nữa chắc cũng sợ người khác nghe thấy nên nói không to như vừa nãy nữa. Lùi người lại quan sát bức tường nhà thể chất, nhận thấy có thể leo lên được, tôi đu lên xà ngang, nhún người bật sang mái phụ, vận dụng hết khả năng parkour mới học, mon men trườn bò, bám víu sang được mái phía sau. Túm người theo đoạn ống nước to, tôi tụt người dần xuống dưới mái che chìa ra của một cửa sổ gần chỗ hai người, tôi cúi người xuống, lắng tai nghe lỏm cuộc nói chuyện. Tóm tắt lại thì hình như thù hằn gì từ lớp 9 thì phải, nhưng sao nghe có cả tên mình nữa, rướn người lên cố nghe rõ hơn, nhưng tiếng sỏi cát lạo xạo làm con An để ý, nó ngước lên quát:

- Ai đó?

Tôi ép sát người vào tường, cố trốn đi. Lượm lấy một cục đá, tôi ném ra phía mái tôn đối diện xoảng một tiếng, có tiếng chân chạy ra, là bác bảo vệ thì phải. Trang nói với An:

- Chuyện này còn chưa xong hẳn đâu. Rồi mày xem nó sẽ tin ai, mày nghĩ mày đáng giá đến thế cơ à?

Xong hai người vội chạy đi, tránh khỏi bác bảo vệ. Ánh đèn pin rọi lướt qua chỗ tôi, may mà úp người sát mái nên mình không bị phát hiện, đợi lúc tiếng bước chân của bác xa dần, tôi mới đu người qua mái, đáp nhẹ nhàng xuống đất như một con mèo, cố gắng phát ra ít tiếng động nhất. Phủi kĩ lại quần áo, tôi thản nhiên đi về như không có chuyện gì xảy ra, lúc qua cantin, thấy con An đang ngồi gặm bánh mì. Trông thấy tôi bước vào, mặt nó tái mét trong thoáng chốc rồi lại hồng hào như cũ. Tôi vờ không biết, vào mua thanh socola, kéo ghế ngồi xuống sát nó, hất hàm:

- Mày vừa làm chuyện gì xấu đúng không, sao tự nhiên lại ngồi đây ăn mảnh thế hả? Giờ này con gái con đứa lang thang gì nữa?

Nó ăn nốt miếng bánh cuối cùng, giật luôn phong socola đang bóc, vừa bẻ ăn vừa chu mỏ:

- Mày cũng đi chơi còn nói ai! Đèo tao về nhé, lúc nãy đi tao có đứa đèo, giờ nó chạy đâu mất rồi ý. Nhá! Hưng nhá!

Đợi nó ăn xong tôi đèo nó về, trên đường về nó ríu rít kể chuyện, tôi cũng họa theo. Lúc về trước cổng nhà nó, đang định quay xe về thì tự dưng con An ôm chầm lấy tôi từ phía sau, nói nhỏ:

- Hi hi! Trả công xe ôm này. Được thiên thần ôm đấy nhá, sướng không?

Tôi ngỡ ngàng, xong cũng đùa lại, rồi kêu nó buông ra tôi còn lượn. Trong thoáng chốc, chỉ một phần trăm giây ngắn ngủi thôi, khi con An nới tay ra, tôi chợt cảm thấy dường như cái ôm này không đơn giản là cái ôm đùa bỡn, nó như níu kéo lại, chứa trong đó cái gì còn hơn cả tình bạn, trong phần trăm giây đó, con An như muốn ôm tôi nữa, dời vòng tay một cách thật chậm chạp. Tôi ngoái lại, bẹo má nó:

- Thôi tao lượn nhá. Con dơi quỷ tối ngủ ngoan mơ ác mộng! He he!

Lúc quay lưng đi, nghe sau lưng có tiếng hít một hơi thật dài lấy can đảm, con An định nói gì, ngập ngừng nhưng lại thôi, tôi cảm giác rõ ràng hơi ấm từ tay nó đưa sát tới bàn tay tôi, nhưng vội rụt lại. Lẳng lặng đi về, tôi càng thêm băn khoăn không biết có chuyện gì xảy ra.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Thần Chúa Tể (Dịch chuẩn)
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à