Logo
Trang chủ
Chương 47

Chương 47

Đọc to

Vài tuần sau, tôi càng ngày càng bẳn gắt, dễ nổi nóng vô cớ. Phần vì thức khuya học bài, phần vì suy nghĩ quá nhiều chuyện giữa tôi và hai người An- Trang. Nhưng bù lại là Trang thắm thiết với tôi hơn, cười nhiều với tôi hơn, lại ôm tôi mỗi khi đi chơi. Còn con An dạo này cứ lạ lạ thế nào, có những lúc tôi chợt bắt gặp ánh nhìn nảy lửa của nó với Trang, Trang cũng nhìn lại yếu ớt. Thỉnh thoảng con An lại ngồi bên cạnh nói tôi đừng qua lại với Trang nữa, tôi hỏi vì sao thì cũng lại chỉ là bởi Trang không tốt. Càng ngày tôi càng sinh cáu gắt, khó chịu khi con An đề cập đến chuyện này. Một hôm, lúc giờ về, con An hẹn tôi ra gốc bàng có chuyện. Nó nói:

- Tao đã nói rồi mà, mày bỏ con kia đi, nghe tao một lần đi Hưng ơi!

- Nhưng ít nhất mày cũng phải cho tao một lý do chứ.

- Mày cần lý do đến thế à?

- Mọi sự đều cần có nguyên do của nó!

Tôi quả quyết. Con An cúi gằm mặt, từ từ kể:

- Cái đứa năm lớp 9 so bì nổi tiếng với tao đó, chính là con Trang. Ban đầu tao với nó học chung, thân thiết với nhau lắm, đi đâu cũng như hình với bóng. Nhưng cuối năm lớp 8 thì chuyển lớp, từ đó con Trang cứ ngày càng lạnh nhạt với tao, mà nó cũng có nhiều người để ý hơn trước, lại có hội mới chơi bám theo, cuối cùng là trở mặt coi tao như kẻ thù. Con đó là đứa thực dụng lắm, nó không yêu gì mày cả đâu, chỉ vì mày là cán sự Xã hội khối 10, nó đi bên cạnh mày thì sẽ nổi tiếng hơn, được nhiều người chú ý hơn. Nó chỉ lợi dụng mày thôi Hưng à!

Tôi bực mình, hỏi:

- Thế mày có bằng chứng gì không?

Giọng con An run run, hỏi lại:

- Đối với tao mày cũng cần bằng chứng hả Hưng. Mày không tin tao à?

Tôi gằn giọng:

- Cái gì cũng phải rõ ràng.

Nói đoạn, tôi quay lưng hậm hực bỏ về, con An nằm chặt tay tôi níu lại:

- Tin tao lần này đi Hưng. Tao nói thật mà. Nó không tốt, nó lợi dụng mày thôi!

Tôi vung mạnh tay, kéo tay về, quát:

- Đừng có đặt điều! Mày nói quá vô lí, tao không tin Trang là người như thế!

Chợt nghe sau lưng có tiếng ngã, tôi vội quay người nhìn lại. Cú vung tay vừa rồi của tôi quá mạnh, con An mất đà ngã đập khuỷu tay vào cạnh đá, chảy máu đầm đìa. Tôi hoảng hốt chạy lại đỡ nó, phủi bụi, hỏi:

- Tao xin lỗi. An ơi mày có sao không?

Nghe điệu cười khúc khích của nó ngộ thật, sau đó thì lại im im không thấy gì nữa. Tôi mới mở mắt ra nhìn, nào ngờ con An vẫn khom khom người đứng đó, chăm chú nhìn tôi. Trông thấy tôi mở mắt ra, mặt nó đỏ như gấc, luống cuống hỏi:

- Hưng! Mày vẫn thức à!

Tôi ấp úng, xong lại nhăn răng cười :

- Thì có ngủ đâu mà chả thức!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à