Về đến nhà, lòng tôi trĩu nặng. Chuyện gì mà con An lại khóc thầm như thế? Lẽ nào tôi đã làm điều gì sai, hay lúc say lỡ lời khiến nó buồn lòng? Mãi đến năm cuối cấp, tôi mới biết lý do nó khóc hôm ấy. Chẳng hiểu sao tôi lại có gì đặc biệt mà khiến lắm người phải bận tâm đến vậy?
Nằm vật vờ ở nhà, người hâm hấp sốt, tôi cố gượng dậy để ra ngoài hít thở chút khí trời mà không tài nào nhấc mình khỏi giường được. Miệng đắng nghét, mắt như bị ong đốt sưng vù, khắp người ê ẩm rã rời. Lâu lắm rồi tôi mới dính phải trận ốm thế này. Từ hồi học võ, chỉ sổ mũi là cùng, chứ chưa bao giờ đến mức kiệt quệ như bây giờ. Hôm qua tôi uống có hơi nhiều, nhưng đâu đến nỗi làm lụng gì vắt kiệt sức lực, mà giờ cầm cái cốc nước cũng run run, chực rơi. Tối đến, mẹ tôi phải nấu miến mang lên tận giường, giục tôi uống cả vốc thuốc cho mau khỏi. Tôi ăn xong, chỉ uống hai viên Panadol với một viên sủi, còn lại lén hắt hết ra ngoài cửa sổ. Uống lắm thuốc, nó sinh nhờn, lại càng thêm yếu. Đang mơ màng ngủ thì chuông điện thoại reo inh ỏi. Bực mình, tôi nhấc máy nghe, đầu dây bên kia là thằng Việt, nó bắn một tràng liên thanh:
- Ê, thằng bất tài! Tết này mày có về không? Ở đây có mỗi tao với thằng biến dị kia, đi chơi chán quá!
- Tao còn đang ốm đây này, về gì nữa!
- Ốm hả? Ốm làm sao mà ốm?
- Thì...
Nó ngắt lời tôi ngay:
- Khoan khoan! Chú để anh đoán xem lý do là gì nào!
- Ờ... ừm...
- Do gái gú hả? Anh biết mày phong lưu mà!
- Gái cái mặt mày! Trẫm uống say nên long thể bất an!
- Thế thôi. Hoàng thượng cứ lên ngai vàng mà nghỉ ngơi nhé, thần đi Dday với thằng Dũng đây! À mà quên, uống vừa thuốc thôi, tẩm bổ nhiều cho nó lại, báu bở gì mấy thứ hại thân.
- Ờ ờ rồi. Khổ lắm nói mãi!
Tết này không về quê chơi cũng tiếc, nhưng mọi năm tôi cũng ít về Tết, toàn về hè chơi cho đã. Vì nhà tôi ở ngoài này, bên ngoại là chi thứ nhưng lại gánh việc hương khói, họ hàng đến nên không đóng cửa về quê được. Hà Nội mỗi dịp Tết đến là trầm lắng hẳn đi, trở về với vẻ yên bình vốn có sau những hàng xà cừ cổ thụ, trở về với những con đường vắng tanh không một bóng người. Tôi thong dong đạp xe đi chơi mà không lo bị người đi sau cằn nhằn nhường đường, không lo va quệt.
Nằm nhà đến tận chiều 28 tôi mới hơi khỏe lên. Ra trần sau, đi lại bài Bát quái côn mà không nổi. Trận ốm này đến và đi như một cơn bão, khỏi nhanh nhưng khiến sức tôi suy giảm nhiều. Cố lắm mới đi xong cả bài, còn sai lệch nhiều chỗ, cây côn cũng cầm không vững, thế tấn thì nghiêng ngả. Lau mồ hôi, tôi tu nước ừng ực. Đang nóng lắm mà không dám uống Pepsi lạnh, phải uống Orezon pha nước ấm. Nghỉ ngơi, ngồi ngắm nghía mấy chậu hoa của bố, đụng đụng thế nào tí thì gãy mất một nhành. Vội vàng thôi, chạy lên phòng nằm cho an toàn, tránh ngồi đó ngứa tay táy máy hỏng cái gì nữa thì quắn đít. Chiều, tôi đi bộ lang thang ra xem chợ Tết gần nhà. Đúng là Tết nhất có khác, đông vui náo nhiệt hẳn, người mặc cả, người ra giá, tranh nhau đến cả bó lá dong. Xô bồ quá, tôi không thích, lang thang đi xa hơn, ra chợ hoa chơi. Đây đúng là sự lựa chọn đúng đắn của tôi. Nam thanh nữ tú đi mua hoa, cây cảnh về chơi Tết đều tới đây, nhưng cái tôi quan tâm là "nữ tú". Biết bao em xinh xinh, mặc áo rét, đội mũ len, tay đeo găng, má đỏ ửng vì lạnh đang chỉ trỏ, níu tay bạn bè, người yêu, khen cái này đẹp, cái kia hay. Nhìn ai cũng tươi tắn như những đóa hoa kia vậy. Cơ mà tôi chẳng có cảm xúc gì hết, thấy nó cứ bình thường làm sao ấy, không liên quan gì đến mình.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chị em, cô giáo...tình yêu...
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à