Nói rồi A òa khóc.
- Em đi em nhớ anh lắm...
- Ngoan nào heo của anh, anh sang với em mà, ngoan nhé, ngoan anh thương nào, khóc xí lắm, khóc là già, khóc là ko có dễ thương nữa đâu, hết xì tin rồi kìa.
- ...
Mình buồn lắm, không đưa A sang đấy được, đau lòng, không biết bệnh tình của A như thế nào, mấy hôm nay ở nhà thì thấy cũng 50 - 50. Nhưng không biết sang đấy rồi thì như thế nào.
Rồi thì A và mẹ vào làm thủ tục rồi ở trong đấy đi luôn, khỏi ra vào mất công.
- P chăm sóc anh M nhé.
- Uh mày yên tâm, sang đấy cố gắng chữa bệnh thật tốt nhé.
- Em đi nhé chồng.
Bọn mình còn nhỏ nhưng lúc đấy xưng hô cũng thoải mái, vì bố mẹ A cũng khá tâm lý, và cả lúc này A đang bệnh nên cả nhà lúc nào cũng muốn A vui cả.
- Em qua đó nhớ gọi về cho anh nhé :sosad:
- Em biết mà...
- Em nhớ số anh chưa?
- Đồ quỷ, số anh em không nhớ thì em nhớ số của ai? Em đi nhé, nhớ ăn uống đầy đủ, em về mà sụt kí nào là chết đấy...
Mình xin phép bố mẹ A nắm tay A ra xa một đoạn, rồi khẽ nhẹ nhàng ôm A.
- Em à anh sẽ nhớ em nhiều lắm, heo ngố.
- Em cũng nhớ anh lắm.