Nắm chặt cánh tay của A.
- Em đau lắm không? Chắc em đau lắm phải không A?
Siết thật mạnh bàn tay của A...
- Anh xin lỗi...
Vuốt gương mặt yêu kiều ấy.
- Em đừng làm sao nhé... Xin em...
- Chú H chạy lẹ lên đi, A chịu không nổi rồi này.
- Sắp đến rồi, đừng cuống.
Mình lo lắng, gào lên với chú H.
Xe đỗ xịch trước cửa phòng cấp cứu. Hai chị y tá chạy ra.
Mình mở cửa xe rồi hối:
- Nhanh nhanh, cứu bạn em, cứu bạn em với.
Mình lo lắm. Lỗi tại mình. Ừh các thím gạch đá chửi rủa mình thoải mái.
P lúc này có lẽ đang ở nhà khóc. Lúc nãy mình vào nhà chẳng thấy P đâu, có lẽ là lên phòng nằm khóc rồi.
Nhưng mặc kệ, lúc này A với mình quan trọng hơn cả.
Đưa A vào phòng cấp cứu, vì mình cũng có nói là A bị bệnh.
Ngồi trước cửa phòng mà lo lắng lắm. :sosad:
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình...
:sosad::sosad:
Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)