Mình im lặng tiến đến bên A..
Vẫn ngồi đấy...A thất thần..mình nhìn A, A nhìn vào một nơi xa xăm..hai hàng mi vẫn chảy những giọt nước mắt đau khổ. Và mình cũng thế..
Có nói xin lỗi, rồi thì cũng chẳng làm được gì..
Nhưng nói ra rồi, lòng nhẹ nhõm được phần nào..
Mình lẳng lặng đi giặt khăn cho A, rồi lau mặt cho A..
Sau đấy mình bón cháo cho A ăn..
A vẫn chấp nhận sự quan tâm của mình..nhưng với một con người vô cảm xúc
Hôm sau mẹ A xuống, bố A phải họp cơ quan nên không xuống được..
Mẹ A ôm A khóc nhiều lắm..và hỏi cả ngàn lý do..nhưng..A im bặt..
Và không nói mình chính là cái lý do ấy..
Mình cũng là một thằng yếu đuối, không dám thừa nhận cái lý do ấy, vì mình sợ mất A..
Hai hôm trôi qua, mình vẫn chăm sóc A đều đặn..nhưng A vẫn như cái xác không hồn, người không có dù là một tí cảm xúc, ánh mắt vẫn vô hồn..
- Em đánh đập chửi bới anh đi..đừng tự dày vò mình như vậy..
Mình khóc và nói với A, nhưng trái lại..A vẫn vậy, im lặng..
- Xin em đừng vậy nữa...
Vẫn là cái khoảng không gian im lặng đó..A càng lúc càng xanh, đôi lúc A sốt cao quá lên cơn co giật..rồi A nói sảng...
Và những lúc đó, là những lúc mình chứng kiến, là những lúc trái tim mình như một ai đó bóp nát...nghẹn, nghẹt thở...
Tai mình lúc đấy như ù đi, trái tim như nát vụn ra...Mình ngồi đó, bất lực..