Và đó là lý do mà từ sau đó, miệng mình cực dẻo...Mình về và học nhiều cách nói chuyện phiếm, kể chuyện cười một cách láu lỉnh nhất miễn sao chỉ để A cười..vì với mình, A vui là liều thuốc tốt nhất mang tên tinh thần..
Mình vào phòng bệnh cùng bố mẹ A..A lại xanh xao và mệt mỏi...
Bố mẹ A hỏi han đủ điều rồi ra ngoài để mình với A trong phòng..
- Hai ngày nữa em đi Sing về anh đưa vợ đi Nha Trang nhé..
- Thật không hở anh ?
A khẽ cười, mình thấy sự mệt mỏi của A..
- Nhưng em phải khỏe..
- Dạ, em sẽ cố gắng..
Rồi cánh cửa phòng bật mở..
Bước vào là P..
P vào thăm A..A gượng cười, mình không hiểu A rộng lượng đến vậy, vẫn xem như không có chuyện gì..A đã từng nói sẽ bỏ qua tất cả..nên mình nghĩ có lẽ A đã bỏ qua tất cả..
A và P nói chuyện một lúc thì P về..
Một lúc sau mình ra ngoài hút thuốc để A ngủ, thì thấy P đang đứng ngoài hành lang...Dường như đang đợi mình..
- Em chưa về sao ?
- 1 tuần nữa em đi rồi, anh ra tiễn em nhé..