Đang xếp đồ thì có điện thoại. Là P :
- A đặt vé chưa ?
- Rồi, anh đang xếp đồ
- Cho em đi với anh nhé anh
- Em ở nhà đi
- ANh đi rồi em ở đây làm gì, em đặt vé luôn rồi, em gọi chú bảo ông ấy đặt hai vé vip rồi. Anh hủy vé đi
- :waaaht: Cái tính em đánh chết cũng không chừa, thôi được rồi, mai anh sang đón nhé. Em ngủ sớm đi :pudency:
- Dạ em biết rồi, anh ngủ ngon nhé chồng
Chữ chồng nó đánh thẳng vào mặt em như thể rằng em đang bắt cá hai tay.
Chữ chồng với em lúc này sao mà nó nặng nề và nói lên khó khăn đến thế.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, em lăn ra đánh một giấc. Cũng khó ngủ thật, cứ nằm lăn qua lăn lại, thế là bốc máy gọi P
- Em à, anh không ngủ được :pudency:
- Em cũng vậy :pudency: anh sang đây với em nhé, em không ngủ được, em sợ lắm. :sosad:
- Ừ anh chạy sang nhé
Mình đồng ý ngay cũng vì thương P lắm, vì lúc này P cảm thấy cô đơn và tủi thân lắm. Mình biết cái cảm giác đó của P, vì mình đã từng bị rơi vào trường hợp như P rồi. Lặng lẽ phóng xe sang nhà P, 10h đêm mà đường xá vắng và lạnh thế.