Chương 291: Trứng khổng lồ
Người đàn ông tóc đỏ nghe lời của Vương Vũ thì sắc mặt nghiêm trang, bước vào trong cổng lớn.
Vương Vũ nhìn cánh cửa đá lại đóng kín, trên mặt thoáng qua vẻ suy nghĩ khó tả.
Bốn Tượng Môn có ba đại Kim Đan, trong đó Ngọc Vân lão tổ không bao giờ hiện diện trước mặt đệ tử bình thường, Li Hỏa lão tổ đang trọng thương, lâu năm đóng cửa nuôi thân, hiện giờ chỉ còn Thiên Trăn lão tổ đứng ra quản lý mọi việc. Có vẻ như việc chọn thầy, thật sự không sai một chút nào.
Vương Vũ thầm nghĩ vậy, rồi quay người rời khỏi đá đình, tìm một góc sân cao chờ cho chiếc trận pháp được gỡ bỏ.
Lúc này các đá đình khác cũng vẫn có đệ tử tham gia Bí Cảnh gia nhập ra vào tấp nập, nhưng tốc độ thẩm tra vô cùng nhanh, chỉ khoảng mỗi người nửa canh giờ là ra ngoài bình an vô sự.
Nửa ngày trôi qua, từng sợi tơ trắng bao phủ trên sân cao đột nhiên phát ra một tiếng "bùm" vang dội, lần lượt tan vỡ biến mất.
Tất cả đệ tử đã chờ lâu đến phát sốt đều nhảy lên không trung, tán loạn chạy đi bốn phương tám hướng.
Vương Vũ cũng bật lên không trung, bay thẳng về hướng động phủ ở lưng núi của mình.
Lần này rời khỏi môn trạch không ngắn, không biết hai con Cá sấu Đầu sắt Đại Lục và Tiểu Bạch bị bỏ lại trong phủ thế nào rồi.
Mặc dù lúc ra đi đã để đủ ngụy thực, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
"Phụt" một tiếng.
Vương Vũ hạ người trước rừng trúc xanh mướt, chỉ lấy trong tay một lá phù tiến thẳng trước không trung, khí tức trong rừng trúc liền hóa thành mù sương cuộn cuộn, tự động mở ra một con đường nhỏ.
Vương Vũ bước nhanh vào trong, phía sau mù sương lại hợp lại.
Khi y bước ra ngoài màn sương, trước mặt là Hồ nước nơi hai con Cá sấu Đầu sắt vẫn cư ngụ.
"Đại Lục, Tiểu Bạch."
Vương Vũ mấy bước đi đến bờ hồ, nhìn mặt nước tĩnh lặng một cách lặng lẽ, có chút ngạc nhiên mà gọi tên.
Hồ nước vẫn im ắng, không hề thấy bóng dáng của hai con linh thú.
Vương Vũ cau mày, nhìn quanh một vòng cũng không thấy tung tích của hai con linh thú, liền một tay đặt lên trán, nhắm mắt lại, phát ra thần thức dò tìm dưới đáy hồ.
Hồ nhỏ nên mặt nước đương nhiên không sâu.
Chốc lát sau, y phát hiện có chỗ bất thường, liền mở mắt, nhìn kỹ xuống hồ trước mặt rồi mấp môi truyền âm qua thần thức xuống dưới đáy hồ.
Mặt nước vốn bình tĩnh bỗng "rì rào" chuyển động theo một hướng, càng ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc tạo thành một vòng xoáy nước không nhỏ, gần như khuấy động toàn bộ nước hồ lên, phơi lộ một mảng đáy trống không ở tâm xoáy nước.
Vương Vũ ánh mắt lóe lên, nhìn thấy dưới đáy hồ hiện ra một ụ đất đen nhánh hình bầu dục, cao gần bằng một người.
Đại Lục với thân thể đen xanh có vân loang đã nằm ngửa cổ, há miệng lớn nhằm Vương Vũ xin ăn.
Đại Lục có thể điều khiển nước trong hồ ư?
Nhìn tình trạng này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vương Vũ chính là thế.
Nhưng giây sau y đã biết mình sai rồi.
Bởi trong ụ đất hình bầu dục kia đột nhiên phát ra một tiếng khè quen thuộc, tầng nước xoáy điên cuồng lập tức biến hóa thành một con long thủy trắng mờ trời vút lên không trung, vòng quanh trên không trung rồi bất ngờ lao đầu xuống hồ, đáy hồ lại được nước ngập đầy.
Tiểu Bạch!
Chính là Tiểu Bạch điều khiển nước hồ!
Vương Vũ suy nghĩ một lát rồi một tay khởi truyền đơn chỉ, miệng đọc chú, tiếp đó bước mạnh mẽ tiến vào hồ nước.
Nước hồ bốn phía từ từ lui lại, mở đường cho y bước thẳng đến ụ đất đen bên đáy hồ.
Đó chính là pháp thuật nhỏ "Tỵ thủy chú" mà y học được từ Tàng Kinh Lâu, công dụng vô cùng đơn giản, là tạm thời xua đuổi dòng nước, tránh khỏi thân thể bản thân.
Dĩ nhiên, nước nói ở đây là loại mưa nhỏ, suối nhỏ, chứ nếu là sông lớn, biển sâu cuồn cuộn sóng thì chú thuật này không chút hiệu quả.
Những pháp thuật nhỏ như Tỵ thủy chú còn nhiều trong Tàng Kinh Lâu của Tứ Tượng Môn, tuy đơn giản nhưng vì không hữu dụng lắm nên đệ tử bình thường hầu như không nào thèm nghiên ngộ, luyện tập.
Chỉ có Vương Vũ nhờ có quyền năng "tăng tốc" thao túng mới không tiếc công sức, thậm chí một lần học hết.
"Xì xì."
Đại Lục thấy Vương Vũ tiến đến, nhanh chóng bò xuống khỏi ụ đất, lấy đuôi thô cứng đánh mạnh mặt đất, thân hình dài đến hơn bảy thước vọt lên không, thuật thuần thục lao vào lòng Vương Vũ, dùng đầu thô ráp liên tục chà xát má y hết sức thân mật.
"Đại Lục, đừng quậy nữa, ngươi sao lại chạy tới đây? Tiểu Bạch có ở trong đấy không?" Vương Vũ vuốt ve lưng Đại Lục hai cái, nhìn mảnh đất đen, nghi hoặc hỏi.
"Xì xì."
Cá sấu đầu sắt vằn đen xanh phát ra hai tiếng khè, lại một mình nhảy tới ụ đất, đập đuôi xuống đất hai cái.
"Chính Tiểu Bạch đang trong đó."
Vương Vũ nuôi hai cá sấu đầu sắt mấy năm, tất nhiên rất rõ tập tính của chúng, thấy thế có chút sửng sốt nói.
Sau đó y đi lòng vòng xung quanh ụ đất cao nửa người, dường như phát hiện điều gì, liền giơ tay chà xát ụ đất đen.
Một lớp bùn đen bị lau đi, lộ ra lớp vỏ trứng trơn trắng bên trong.
Đâu phải ụ đất, rõ ràng là một quả trứng khổng lồ bị lớp bùn đen bao bọc.
Lần này Vương Vũ thật sự ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức thầm niệm "tăng tốc".
Bên trong mắt y mọi vật như bị phóng đại vô số lần, thời gian trở nên chậm chạp, đồng thời ý thức bước vào trạng thái diệu kỳ.
Chỉ đặt một lòng bàn tay nhẹ nhàng lên vỏ trứng trước mặt, tai được phóng đại đến cực đại, nghe rõ từng tiếng "đập đập, đập đập" của tim đập bên trong lớp vỏ trắng tinh.
Vương Vũ suy nghĩ một chút rồi khởi truyền đơn chỉ, thần thức thả vào trứng.
Bên trong vỏ trứng truyền ra một luồng thần thức yếu ớt, mang theo một chút hưng phấn và thân mật quấn lấy y.
Chính là Tiểu Bạch!
Vương Vũ quá hiểu thần thức của hai con linh thú mình, vậy mà quả trứng khổng lồ trước mắt là sao?
Phải chăng liên quan đến việc điều khiển nước lúc trước?
Có phải Tiểu Bạch đã biến dị thêm?
Y trong lòng suy tính nhanh chóng.
Ngay lúc này không cảm thấy bất thường trong thần thức Tiểu Bạch, thậm chí thần thức nó còn có vẻ rất khỏe mạnh, chỉ không rõ vì sao không thể ngay lập tức phá vỏ trứng mà thôi.
Lúc này Đại Lục rống lên, đồng thời không muốn rời xa quả trứng lớn.
"Đại Lục, ngươi chăm sóc tốt Tiểu Bạch, nếu có gì không ổn lập tức gọi ta." Vương Vũ cuối cùng cũng quyết định trở lại đọc sách linh thú, xem liệu có ghi chép nào về chuyện này hay không, rồi giao cho Đại Lục.
Cá sấu vằn đen xanh ngoáy đầu kêu hai tiếng, rồi nằm phịch trên lớp bùn bên ngoài quả trứng, vẻ rất thoải mái cũng không rõ có hiểu lời hay không.
Vương Vũ tiến đến vách núi bên cạnh, mở cửa động phủ đi vào, thẳng tiến vào thư phòng chuyên để chất đống sách vở các loại, bắt đầu lục tìm trong trí nhớ những cuốn sách liên quan đến linh thú.
Đó đều do gia tộc Âm thu thập giúp trong nhiều năm qua, y nhớ có một cuốn đặc biệt nói tới sự biến dị của linh thú.
Nhưng vì sách khá hiếm, nội dung cũng không nhiều, nên lúc trước y chỉ xem lướt qua, không dùng "tăng tốc" đọc hết. Bây giờ cần tìm ra để xem kỹ thêm.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chấp Ma - Hợp Thể Song Tu (Dịch)
Văn Sỹ Lê
Trả lời3 tuần trước
Ngắn vậy trời