Sáng thứ hai chán như con gián, cũng may tuần này là tuần trước khi thi học sinh giỏi nên không bị kiểm tra bài vở gì. Đang nghĩ xem nên làm gì cho hết ngày thì:
- Ê, thằng kia, đi đánh Dota không? - Thằng Tùng gọi với.
- Ờ, cũng được đấy, mà đi ăn sáng đã, đói quá rồi. Gọi luôn thằng Ngọc đi mày.
Thế là tôi với nó đi ăn bánh mì rồi cùng nhau cúp tiết. Ba thằng lủi thủi xuống quán game gần trường, mới có 8 giờ nên quán còn vắng, lèo tèo vài người chơi. Chọn ba cái máy gần nhau rồi bắt đầu chiến thôi. Đánh Dota với thằng Tùng thì ôi thôi rồi các ông ạ, nó hò hét như đúng rồi ấy. Thằng Tùng đã thế, thằng Ngọc cũng chẳng kém cạnh, trời ơi, hai thằng này định tra tấn cái lỗ tai tôi à?
- Đậu xanh rau má, về mà combat đi mày!
- Tao đang farm, bọn mày tự lo thân đi.
- Vãi, farm cái đầu gối à?
- Blah...blah...blah...
Công nhận, tuy hai thằng nó hò hét ồn ào thật, nhưng đánh kiểu này vui phết, có cảm giác chơi nó thật hơn. Cứ tưởng chuyện ba thằng cúp tiết sẽ êm xuôi, ai ngờ chuyện này đến tai giáo viên chủ nhiệm. Đậu má, bình thường thứ hai ổng có bao giờ lên lớp đâu, thế mà hôm nay lại nổi hứng. Quả này thì xong phim rồi, ba thằng lao vù lên trường, đứng trước cửa lớp, thằng nào thằng nấy cúi gằm mặt xuống đất. Đệt, thế là lại nghe bài ca muôn thuở, điếc cả lỗ tai. Cuối cùng thì ổng cũng nói xong, ba thằng vào lớp mặt như cái bánh bao chiều, chán như con gián.
- Đang combat hay thì bị gọi về, chán vãi.
- Thôi, không bị ổng gọi điện cho bố mẹ là may rồi.
- Tí nữa về chơi tiếp không?
- Để chiều, tao mệt rồi.
Cứ tưởng vận đen đã qua, ai ngờ nó vẫn đeo bám lấy tôi. Cuối giờ học, Quỳnh gọi tôi ở lại. Chết rồi, chắc em biết tôi bỏ tiết đi chơi game rồi, quả này thì xác định rồi. Tôi đã hứa với em là sẽ không bỏ tiết đi chơi nữa, thế mà lại...
- T, anh nói đi.
- Anh xin lỗi, tại mấy thằng bạn nó rủ nhiệt tình quá nên anh không kìm được.
- Anh có biết lúc em xuống tìm anh mà không thấy, em đã lo lắng như thế nào không? Sắp thi học sinh giỏi rồi mà anh vẫn còn đi chơi game à?
- Anh xin lỗi em mà, anh hứa lần sau sẽ không bỏ học nữa. Nhé, tha lỗi cho anh nhé bé ngốc.
Vừa nói tôi vừa giả bộ hối lỗi, giả nai, ngây thơ vô (số) tội.
- Nhớ đấy nhé, lần sau mà còn như thế nữa là em giận anh luôn đó. - Em vừa nói vừa bẹo má tôi.
- Hì, anh nhớ rồi, làm sao anh có thể để người anh yêu phải buồn được.
- Hứ, ghét anh lắm, anh dẻo mồm lắm biết không?
Nhìn em cười quyến rũ chết người, lúc đấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bỗng ôm chặt lấy em, đặt lên môi em một nụ hôn thật ngọt ngào. Em có vẻ bất ngờ lắm, nhưng không hề đẩy tôi ra mà để yên như vậy, chắc em đang cảm thấy rất hạnh phúc. Chúng tôi cứ hôn nhau như thế tầm 30 giây thì tôi buông em ra, hai đứa ngượng ngùng nhìn nhau.
- Híc, tại anh không kiềm chế được mình nên mới làm như vậy. Em đừng giận anh nhé.
- Không sao đâu, ngốc của em. - Em thản nhiên trả lời như không có gì xảy ra, con gái gì mà bạo thế!
Tôi đưa em về nhà, vừa đi vừa nhớ lại lúc hôn em, cái cảm giác ấy thật khó tả. Sao hôm nay tôi thấy đường về nhà em ngắn quá, tôi ước nó dài ra để tôi và em có thể ở gần nhau lâu hơn.
- Đến nhà em rồi, anh về đi. Em cảm ơn anh nhiều!
- Ừ, anh về đây, bé ngốc của anh.
- Ghét anh, anh toàn trêu em thôi.
Em tinh nghịch chạy vào nhà, đến đây tôi cũng phóng xe về. Trước mắt là cả một lịch học kín mít cho kỳ thi sắp tới, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy chán ngán rồi. Vừa vào nhà, bỗng thấy sao nhà mình hôm nay ầm ĩ thế, hóa ra là có khách. Thế cũng tốt, tôi tha hồ mà yên ổn trong phòng. Bật ngay cái máy tính lên làm vài trận Dota cho sảng khoái đã. Đang đánh hăng say thì cửa phòng bật mở, đúng là "đang vui thì đứt dây đàn", một em gái với một thằng nhóc bước vào phòng tôi. Tôi ngớ người ra, há hốc mồm, không biết hai người này từ đâu đến? Đang đần mặt ra thì em gái kia lên tiếng, phá vỡ cái không khí im lặng:
- Em chào anh. Anh có phải là anh T không ạ?