Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

**Thứ Năm.**

Đến lớp với tâm trạng phơi phới. Vừa bước vào, thằng Ngọc đã kéo tôi ra một xó, hỏi:

- Đậu má mày, mày tính hết cả rồi hả?

- Tính cái gì?

- Thì vụ tối qua đấy.

- À… Cái đó thì… Thì cứ coi là vậy đi.

- Được, tao muốn cảm ơn mày. Nhờ mày mà hôm qua Ly đồng ý làm bạn gái tao rồi.

- Đm, thế mà tao tưởng mày gọi tao ra để đấm tao, sợ vãi.

- Hờ hờ, đấm mày làm gì, tao cảm ơn mày còn chưa hết.

- Biết thế thì khao tao ăn sáng đi.

- Được, tao đang vui, đi luôn.

Đang xì xụp bát phở, điện thoại tôi báo tin nhắn: "Cưng ơi, mua cho em cái bánh mì với hộp sữa đi :X". Tôi nhắn lại trêu: "Ứ đâu, anh lại bị làm ô sin hả T_T". "Ngoan, mua cho em đi nhé, hihi". Thật tình là tôi không cưỡng lại được sự đáng yêu của em, thế là lại lóc cóc đi mua. Tôi nói với thằng Ngọc:

- Ăn xong mày lên lớp trước đi, tao phải đi mua bánh mì nữa.

- Mua cho ai thế?

- Ai thì mày tự hiểu chứ.

- À, tao biết rồi. Hơ hơ.

- Cười cái gì, rồi mày cũng sẽ phải làm như tao thôi, cứ chờ đấy.

Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng đi mua bánh mì. Mua xong, tôi mang bánh và sữa lên lớp cho em. Vừa tới cửa lớp đã thấy ồn ào, chắc bọn nó chú ý đến tôi. Sao cả lũ ai cũng nhìn tôi như người ngoài hành tinh thế nhỉ? Chỉ là đi đưa đồ ăn sáng cho bạn gái thôi mà, có cần phải xôn xao thế không? Gọi em ra, tôi đưa bánh sữa cho em, tiện thể hỏi:

- Sao bạn em nhìn anh ghê thế, híc.

- Bọn nó biết anh là bạn trai em nên nhìn đó, hihi.

- Ồ thế hả? Thế bạn em có ai xinh không, giới thiệu cho anh nhé.

Em véo tôi một cái, nói:

- Ghét anh lắm.

Bỗng cả lũ trong lớp ồ lên nhìn ra chỗ chúng tôi. Em chỉ biết đỏ mặt cúi xuống, còn tôi thì chả biết làm gì hơn. Cũng may lúc đó thằng bạn trực tuần gọi tôi đi cùng, chứ không chắc tôi đứng chôn chân ở đấy rồi. Về đến lớp, chợt nghe xôn xao bàn tán chuyện gì đó ghê lắm, hóa ra là sắp đến ngày 20-10. Đệch, lại sắp đến ngày tiền của mình không cánh mà bay à, híc híc. Lũ con gái thì bàn đủ thứ, nào là muốn được tặng hoa, tặng quà, tặng tiền… Cái gì cũng thích, đúng là lắm chuyện. Tôi gọi cả lũ con trai trong lớp lại, hỏi bọn nó xem 20-10 năm nay nên làm gì. Bàn đi tính lại cuối cùng cũng chốt hạ được, đó là cả lũ góp tiền đi mua 25 bông lẻ và 2 bó hoa về tặng. Vèo vèo một lúc thì 100k của tôi đã bay theo gió, tiếc đứt ruột. Thằng Tùng hỏi tôi:

- Sao đứng đần ra thế? Có định tặng em yêu của mày không đấy?

- Đm, mày hỏi thế thà không hỏi còn hơn. Thế tao hỏi mày có định tặng gấu mày không?

- Tất nhiên là có rồi.

- Thế thì tao cũng như vậy.

- Mày tính tặng món gì đấy?

- Tao cũng chưa biết, để về suy nghĩ.

- Tao chắc lại như năm ngoái thôi.

- Thôi, đổi mới đi chứ, làm thế nó chán chết.

- Thế thì khi nào mày mua quà thì gọi tao đi với.

- Ừ, thế cũng được.

Trống báo hiệu giờ học bắt đầu, tôi lủi thủi về chỗ ngồi chuẩn bị cho ngày học mới.

Bốn tiết học trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Đến tiết năm học Văn, đúng là cực hình, mắt tôi nó cứ biểu tình đòi được ngủ. Lơ đãng nhìn ra cửa sổ một lúc rồi gục mặt ngủ lúc nào không hay. Cũng may là cô giáo dạy Văn hiền (chắc vì vừa mới chuyển về trường) nên thấy tôi ngủ cũng chả nói gì, vẫn cứ giảng như thường. Ngủ được một giấc sướng như tiên các thím ạ. Đến lúc mở mắt ra, nhìn đồng hồ đã 12h, cả lớp đã về hết cả rồi, đậu má lũ bạn khốn nạn, không gọi tao dậy. Vừa bực vừa đói, tôi đứng dậy định ra về, chợt quay sang bên trái, ặc, ai đây? Tôi thấy Quỳnh đang ngồi cạnh tôi, em chăm chú nhìn tôi không chớp mắt. Tôi ngẩn người ra nhìn em, im lặng một lúc sau tôi mới cất tiếng:

- Sao em lại ở đây thế?

- Tan học, em gọi điện nhờ anh chút việc, không thấy anh trả lời nên em xuống lớp anh xem thế nào.

- Híc, tại anh học Văn buồn ngủ quá, vừa chợp mắt chút thì đã 12h rồi. Em chờ anh suốt nãy giờ hả?

- Vâng.

- Ngốc, lần sau không được làm thế biết chưa? Thấy anh ngủ quên thì phải gọi anh dậy, nhớ nhé.

- Em không đánh thức anh vì em muốn ngắm nhìn anh. Em rất muốn nhìn anh khi anh ngủ. Em muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trong tim em, em không muốn anh rời xa em.

Nói xong, em chợt bật khóc, tôi rất bất ngờ, không hiểu tại sao em lại khóc. Ôm em vào lòng, tôi nhẹ nhàng hỏi:

- Nín đi em, kể cho anh chuyện gì đã xảy ra.

- Không có chuyện gì cả, chỉ vì em muốn gặp anh thôi. Anh hãy cứ ôm em như này nhé, đừng bỏ em ra.

Tôi cứ ôm em như vậy, lòng không khỏi lo lắng. Tôi rất muốn biết lý do tại sao em lại như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại im lặng, chả biết làm gì hơn…
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Thời Không Đảo Lộn
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN