Hôm sau, tôi dậy từ tờ mờ. Chậc, hôm nay 20/10 mà. Theo kế hoạch của cả bọn, chúng tôi sẽ đợi vào lớp rồi mới mang hoa tặng, nên cả lũ tập trung ở cổng sau. Đến nơi, tôi đã thấy chúng nó tụ tập từ trước rồi, gớm, bình thường toàn đi học muộn, hôm nay lại hăng hái lạ thường. Tôi hỏi:
- Thế nào, hoa đủ cả chưa?
- Đủ rồi, đây, chia nhau ra cầm đi. - Thằng Ngọc đáp.
- Chia cho Tùng, Thuận với Mạnh nữa chứ.
- Rồi rồi, ai cũng có phần. Mà tặng nhanh nhanh lên, bọn tao còn có việc nữa.
- Tưởng mỗi chúng mày có việc chắc? Hờ hờ.
Đến đây thì đứa nào đứa nấy đều hiểu, vì công việc của ai cũng giống nhau cả. Năm thằng nhìn nhau cười khoái chí. Cuối cùng, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi 15 phút cũng vang lên, cả bọn nhanh chóng cầm hoa chạy lên lớp. Đậu má chúng nó, đã thống nhất cùng nhau chạy vào lớp, ai ngờ chúng nó cho tôi leo cây, mình tôi chạy vào, còn bọn nó thì lững thững đi đằng sau. Cũng không sao, bạn bè cả, quen nhau ba năm rồi nên hiểu nhau hết mà.
- Chúc các bạn nữ có một ngày 20/10 thật vui vẻ. Các bạn nam lớp 12E có hoa tặng mọi người đây!
Nói xong, tôi giục bọn nó đi tặng hoa, mỗi thằng bốn năm bông, tặng một lúc là hết veo ấy mà. Tặng xong cho các bạn nữ trong lớp, chợt nhớ ra mình còn có việc quan trọng, tôi chạy ra trước, mặc kệ bọn nó gọi í ới phía sau. Làm sao mà mình có thể không tặng em được chứ, hờ hờ. Nhanh chóng lấy bó hoa và hộp quà đã mua sẵn từ hôm qua ở xe, tôi cầm chúng lên lớp của em. Vì lớp em ở tầng ba nên phải đi qua nhiều lớp ở hai tầng dưới, đi qua lớp nào cũng bị chúng nó nhìn, là sao? Mặt tôi lạ lắm à? Mặc kệ, tôi rảo bước lên tầng ba, lớp em là lớp 10B. Đứng ở hành lang lấy lại tinh thần, ban đầu tôi định gọi em ra ngoài để tặng, nhưng nghe bọn bạn bảo phải vào tận lớp tặng mới tình cảm. Lúc đầu tôi cũng hơi phân vân, nhưng rồi cuối cùng cũng quyết tâm phải làm cho bằng được. Nào, mày làm được mà T, cố lên. Tự nhủ như vậy, tôi ôm bó hoa và hộp quà bước vào lớp em. Cả lũ bạn em trong lớp thấy tôi bước vào thì ồ hết lên, reo hò ầm ĩ, phải cố lắm tôi mới có thể bước tiếp đến chỗ em. Em ngồi ở bàn cuối, đỏ mặt ngượng ngùng nhìn tôi. Tôi đến gần em và nói:
- Quỳnh, 20/10 anh có món quà tặng em, hi vọng em sẽ thích.
Em chậm rãi đón lấy bó hoa và hộp quà, vẫn ngại ngùng như lúc tôi bước vào và vẫn cúi gằm mặt xuống. Tiếng hò hét càng ngày càng to hơn khi tôi bất chợt ôm lấy em, lúc đấy tai tôi không nghe thấy gì hết, chỉ lờ mờ nghe thấy em thì thầm bên tai tôi: "Em yêu anh". Thật sự tôi rất hạnh phúc, ôm em thêm một lúc, tôi buông em ra, nói nhỏ vào tai em: "Vui vẻ nhé em, anh luôn yêu em". Nói xong câu đó, tôi nhanh chóng ra khỏi lớp em, để lại đằng sau một tràng hò hét. Híc, ra khỏi lớp rồi chân tay tôi mới run rẩy, không hiểu sao mình lại có đủ dũng cảm để làm chuyện đó nữa. Về đến lớp rồi, nhớ lại cảnh lúc nãy thấy mình thật phi thường. Cả lũ con trai nhao nhao hỏi tôi:
- Thế nào mày?
- Có thuận lợi không đấy?
- Nhìn cái mặt nó kìa bọn mày!
Đậu má chúng mày, hỏi dồn dập thế làm sao tao trả lời hết được. Tôi nói:
- Tao vào lớp tặng em ấy rồi, kết quả cũng khá tốt.
Vừa dứt lời, thằng chó má Mạnh vội vàng hét lên trước lớp:
- Thằng T vừa tặng hoa bạn gái nó xong bọn mày ơi!
Thế là cả lớp xôn xao, bàn tán chuyện của tôi:
- Ai, ai, tặng ai đấy?
- Em ấy học lớp nào?
- Xinh không?
- Tặng lúc nãy à?
Cả lớp ồn ào như cái chợ, tôi cũng phì cười vì lũ bạn của mình, đúng là không thể quên được những khoảnh khắc như thế này. Bọn nó hỏi, tôi cũng chỉ ậm ừ đáp và cười lại, vì tôi hiểu rằng chỉ có những người bạn thân mới hò hét chia vui cùng tôi những lúc như thế này...
Trống báo hiệu giờ học vang lên, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi để vào tiết học. Tôi, vì hôm nay tâm trạng đang rất vui nên ghi chép bài đầy đủ, lại còn xung phong phát biểu xây dựng bài nữa chứ, đúng là tôi cũng không thể hiểu nổi mình lúc này. Con tim tôi đang đập rất nhanh, rất mạnh, con tim mang một cảm xúc của một con người đang yêu...