Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

Nhậu xong tầm 10h30, híc, mệt vãi chưởng, về đến nhà là lăn quay ra ngủ luôn. Sáng hôm sau đến trường người ngợm rã rời, tại tối qua lũ bạn nó ép uống kinh quá. Vừa kịp đặt cặp xuống bàn thì bụng réo ầm ĩ, đói kinh khủng khiếp, cái bụng lép kẹp từ tối qua đến giờ nó biểu tình đòi lương, không thể nào nhịn được nữa, phi ngay ra quán bánh mì. Đệch, đói thế này chắc phải hai cái mới thấm.

- Cô ơi, cho cháu hai cái bánh mì ạ.
- Mua cho ai nữa hả T?
- Dạ không ạ, cháu ăn hết.

Mình trả lời tỉnh bơ, vừa dứt lời thì thấy mấy đứa con gái tủm tỉm cười, ủa mình nói gì sai à? Bộ đói thì không được ăn nhiều chắc?. Kệ mẹ chúng nó, xơi thôi. Đang mải mê gặm bánh, thằng chó chết Mạnh từ đâu nhảy bổ vào, bố khỉ, vỗ vai mình một phát muốn gãy xương, tí nữa thì phun cả miếng bánh đang nhai dở ra ngoài.

- Đm, mày làm cái gì đấy?
- Sao lại ngồi đây tự kỷ một mình thế này?
- Thế tao không được ăn một mình à?
- Không phải. Tại bình thường mày còn phải mua cho em yêu của mày nữa chứ.
- Hôm nay chưa thấy em nó ý kiến gì, chắc là có đồ ăn rồi.
- Tao cũng đang đói, mua cho tao cái bánh đi. Quên mất không mang tiền. Hờ hờ.

Cái mặt nó lúc cười nhìn vừa ghét vừa buồn cười.

- Ừ, cầm lấy đi. Lát tao trả tiền.

Nó chộp ngay lấy cái bánh, nhai hùng hục.

- À này T.
- Sao?
- Sắp Halloween rồi, định tổ chức gì không?
- Đi ăn nhậu hay là đi hát hò nhỉ? Tao đang phân vân quá.
- Đi hát đi, ăn uống mãi cũng chán rồi.
- Ừ, thế cũng được. Lát về bàn với bọn nó sau.

Hai thằng nhanh chóng giải quyết xong cơn đói rồi lững thững vào lớp. Thằng Ngọc hình như vẫn còn chưa tỉnh sau vụ tối qua, nó nằm vật vã ra một góc ngủ li bì, nhìn mà thấy tội. Mình gọi nó:

- Ê. Ngọc, dậy đi cha nội. Vào lớp rồi kìa.

Nó dường như chẳng nghe thấy gì thì phải, vẫn ngủ say như chết. Đến nước này thì chắc phải dùng hạ sách thôi. Mình với thằng Tùng lôi xô nước đến, nhúng tay vào đấy, một hai ba cùng nhau thọc tay vào lưng thằng Ngọc. Thời tiết lạnh thế này mà bị thế thì tỉnh như sáo luôn ấy chứ. Đúng như dự đoán, thằng Ngọc bật dậy, vừa bật vừa hét:

- Đm, thằng chó nào chơi đểu tao đấy?

Mình với lũ bạn cười như được mùa, nhìn nó lúc này trông thật thảm hại. Cho mày chừa, cái tội gọi không thưa. Đang vui vẻ thì tiếng trống vào học vang lên, mình nhanh chóng lủi vào chỗ ngồi. Vì tuần này phải ngồi bàn cuối nên tha hồ mà nghịch ngợm với ngủ gật. Tiết Toán đầu tiên trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Tiết thứ hai là tiết Thể dục. Ô ô, sướng rồi đây. Mình với cả lũ bạn kéo nhau sang nhà chức năng chơi bóng rổ. Mình thích nhất là tiết Thể dục, không chỉ vì được chơi bời thoải mái mà còn vì lớp mình học chung với lớp 10B, lớp của em (Em nào thì các thím biết rồi đấy).

Đang chuẩn bị xếp hàng để học thì thằng Thuận huých cùi chỏ vào hông mình, mắt nó liếc sang phía lớp 10B. Mình vội vàng ngoái đầu sang, ôi kìa, ai kia? Trước mắt mình là Quỳnh đang đứng cạnh một thằng con trai, đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ. Đậu xanh rau má cái thằng này, định giở trò tán tỉnh bạn gái của ông hả. Mình định xông sang kéo Quỳnh ra khỏi cái thằng cha đó thì mấy thằng bạn giữ lại:

- Bình tĩnh đã T. Xem tình hình thế nào đã.
- Còn xem cái gì nữa, rõ ràng là thằng đó có ý đồ với Quỳnh rồi, đm.
- Cứ từ từ đã T. Lát nữa mày sang hỏi cũng được mà, với lại thầy giáo đến rồi kìa.

Đúng là đen đủi, đang định đi thì thầy giáo bước vào. Híc, thế là vừa tập vừa dán mắt sang lớp em, đúng là lúc này mình chẳng thể nào tập trung được, cái máu ghen tuông nó cứ sôi sùng sục trong người. Đang mải mê ngó nghiêng sang lớp em thì bỗng thằng Tùng gọi mình:

- T. Mày nhìn cái gì đấy?
- Còn cái gì nữa, mày không thấy à?
- Đừng có lo lắng, lát nữa mày sang hỏi xem thế nào thôi mà. Có chuyện gì thì anh em bọn tao giúp cho.
- Biết là thế, nhưng mắt tao nó cứ tự động nhìn sang không kiềm chế được.
- Thôi, chơi bóng rổ cho thoải mái đi.

Thế là mình nhập cuộc chơi, nhưng do tâm trí không tập trung nên chơi chẳng ra gì, có những pha rê bóng, lách người, ném bóng không chuẩn xác, mặc dù lúc đó đứng rất gần rổ. Chờ mãi thì cũng hết tiết Thể dục, mình đứng ngoài cổng chờ em đi ra. Kia rồi, em bước ra, mà không phải đi một mình mà là đi cùng cái thằng đó, nếu em đi cùng con gái thì chẳng có gì đáng nói, đằng này lại là một thằng con trai. Máu ghen lại sục sôi, mình tiến ra chắn trước mặt em, nắm lấy tay em kéo đi trước sự ngỡ ngàng của thằng kia. Mình lôi em ra sau bãi để xe, em hỏi:

- Anh làm sao thế?
- Anh hỏi em, thằng kia là thằng nào?
- Anh hỏi ai cơ?
- Thằng lúc nãy đi cùng em ấy. Em có quan hệ gì với nó?
- À, đấy chỉ là bạn em thôi mà.
- Có thật không? Anh thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm mà.
- Nó học cùng em hồi cấp hai, năm lớp bảy nó chuyển đi, ba bốn năm rồi mới gặp lại, bọn em nói chuyện mấy câu thôi mà.

Nghe em nói thế, mình cũng bớt bực tức đi phần nào:

- Nhưng anh vẫn không thích em nói chuyện với thằng con trai khác.
- Hihi. Anh ghen hả?
- Hứ, ai thèm ghen chứ.
- Lêu lêu, chữ ghen in rõ trên mặt kìa, còn chối nữa hả. Hihi.

Nhìn em lúc này rất dễ thương, đáng yêu, bao nhiêu bực tức của mình tan biến hết.

- Ừ thì anh thừa nhận là anh có chút ghen tị.
- Hihi. Anh ghen trông thật đáng yêu, anh có biết không?
- Thôi thôi, anh không đáng yêu đâu, vì có ai đó làm anh buồn mà không xin lỗi kìa.
- Ngoan nào, trong em anh luôn là người quan trọng nhất, anh biết mà. Mình vào lớp đi anh. Nhớ, đừng giận nữa nhé, ngốc của em. (Vừa nói em vừa ôm mình nũng nịu)

Bỏ mẹ, làm thế thì thằng con trai nào giận được nữa.

- Nhớ đấy, lần sau làm gì em cũng nên nói trước cho anh, nhớ chưa?
- Em nhớ rồi, ngốc ạ. Mình vào trường đi anh.
- Tuân lệnh tiểu thư.
- Thế mới ngoan chứ. Hihi.

Thế là cơn ghen đầu tiên của đời mình nó diễn ra như thế đó.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN