Thời gian cứ thế trôi đi, tôi cứ sống vật vờ như một thằng mất hồn. Lại một tuần mới đến, cuộc sống thiếu em thật nhàm chán. Mỗi lần đi học ngang qua nhà em, tôi lại nhìn vào xem em đã đi học chưa, dù đã dặn lòng không nhìn nữa, nhưng tôi không thể kiềm chế, cái đầu cứ vô thức ngoái lại.
Nhớ lại trước đây, cứ mỗi lần đi học, tôi lại rẽ vào nhà em, đập cửa gọi. Em mở cửa chạy ra, véo má tôi, bảo lần sau không được gọi thế nữa, nhưng tôi cứ bơ đi, lần sau lại làm vậy. Ôi, chỉ vài kỷ niệm như thế thôi cũng đủ khiến tôi đau quặn lòng.
Quãng đường từ nhà đến trường vẫn vậy, sao giờ thấy nó xa hơn bình thường. Tôi đi xe vô thức, chẳng để ý xung quanh (cũng may không gặp tai nạn).
Tôi đến trường, vào lớp. Bình thường thì cất cặp xong, tôi sẽ đi ăn sáng ngay, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt nên tôi gục mặt xuống bàn ngủ. Tôi không rõ mình ngủ bao lâu, chỉ biết mình tỉnh giấc khi nghe tiếng thằng H, thằng đối đầu với tôi. Tôi ngó mặt ra ngoài cửa sổ. Không thể tin được, dưới sân trường, thằng H đang đi với Quỳnh, vừa đi vừa cười nói, có lẽ là rất vui vẻ. Đã một tuần rồi tôi không thấy nụ cười của em, nụ cười đã hút hồn tôi bao cơn mê. Trong đầu tôi hiện lên ngay ý nghĩ: "Thằng H nó bắt đầu tấn công rồi, mày phải làm gì đi T. Không được để mất em!"
Lúc thằng H lên lớp, tôi giả vờ như chưa thấy gì cả. Không phải tôi không dám nói, mà là tôi thấy bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Cứ để mọi chuyện thêm một thời gian nữa rồi tính. Thú thật, bây giờ tôi cũng mệt mỏi với mọi chuyện rồi, tôi muốn nghỉ ngơi trước khi bước vào cuộc chiến.
Mà công nhận hôm nay hên thật, có 5 tiết thì được nghỉ tiết cuối, phải nói là lâu lắm rồi tôi mới được nghỉ tiết ấy, lớp 12 mà được nghỉ tiết thì hiếm lắm.
Cả lũ bọn tôi rầm rộ kéo nhau ra quán trà đá cạnh trường:
- Lâu lắm rồi mới nghỉ tiết nhỉ bọn mày.
- Ừ. Tao nhớ lần cuối là 1 tháng trước.
- Ối vl, thằng T nó còn nhớ cả thời gian nghỉ tiết kìa bọn mày.
- Haha. Thằng T nhớ dai thế chắc thù cũng dai lắm.
- Thằng Ngọc nói chuẩn chỉ có chuẩn. Like.
- Đm, bọn mày nói nhiều bố đấm phát chết luôn giờ.
- Bọn tao 5 đứa lại sợ mày à. Haha.
Đúng chất bạn thân, nói chuyện với nhau thì thôi rồi. Bề ngoài thì thế, nhưng bọn tôi sống rất tốt với nhau. Câu chuyện đang đến hồi gay cấn, thằng Tùng đang kể chuyện lúc lớp 10:
- Tao nói thật, lúc vừa vào lớp 10, nhìn thằng T ngố không chịu được bọn mày ạ. Lúc đó tao còn tưởng nó gay nữa chứ.
- Còn tao thì thấy thằng Thuận nhìn chuẩn vãi, thằng Ngọc thì lúc đấy nó để đầu đinh, nhìn như thằng du côn.
- Tao thề là lúc đó tao không dám nói chuyện với nó, sợ vãi đái.
- Haha. Bọn mày chỉ thế thôi à. (Tôi lên tiếng). Lúc mới vào lớp 10 tao ngồi cạnh thằng Mạnh đây này, đm nó, ngồi trong giờ mà nó cứ kể truyện cười làm tao không nhịn được, cuối cùng phọt cm nó ra tiếng cười "haha" vang khắp lớp, bọn mày còn nhớ không?
- Sao không nhớ, lúc đó tao nhìn thấy 2 đứa mày bị ra ngoài đứng. Đệch, đã bị phạt mà tao thấy 2 đứa mày cứ cười nhăn nhở, đã thế ra ngoài lại cười tiếp.
- Thằng T với thằng Mạnh lúc nào cũng đi cùng nhau, ban đầu tao tưởng 2 đứa mày là gay cơ. Mãi về sau mới biết là không phải.
- Hờ hờ. Tao có bức ảnh chụp anh em lúc khai giảng lớp 10 nè.
Cả lũ xúm lại xem, đúng là lúc đấy trông thằng nào cũng ngố ngố:
- Nhìn thằng T kìa bọn mày.
- Đm, tao như nào thì cũng không bằng mày đâu Thuận à.
- Thằng Tùng lúc đấy bám vai tao à.
- Cái đầu thằng Mạnh phải nói là không lẫn đi đâu được.
...blah...blah...
Câu chuyện tiếp diễn được 30 phút nữa thì trống ra về vang lên. Tôi hỏi cả lũ:
- Về chưa bọn mày?
- Từ từ, ngồi đây ngắm các em lớp 10 tý đã.
- Tao chịu thua bọn mày luôn đấy.
Ngoài mồm thì nói vậy, nhưng tôi cũng muốn ở lại, lý do thực sự là tôi muốn nhìn thấy em, cuộc sống thiếu em khiến tôi như nghẹt thở. Tôi muốn được nhìn khuôn mặt thân thương đó, dù chỉ một chút thôi cũng đủ rồi.
Được một lát thì tôi thấy em đi ra, em không đi một mình mà đi cùng thằng H. Thảo nào mà lúc này nghỉ tiết tôi thấy thằng H nấn ná ở lại lớp, tôi tưởng nó tìm cái gì, hóa ra nó chờ em. Em vô tâm đi qua trước mặt tôi mà không biết ở đằng sau có một con người đang chết lặng trong đau đớn. Sự việc đó không thể qua được mắt mấy thằng bạn tôi, bọn nó hỏi:
- Mày với em ấy sao rồi T?
- Thằng H nó tấn công rồi à?
Tôi thở dài trả lời:
- Ừ. Có lẽ là vậy.
- Mày đã tính toán gì chưa?
- Chưa. Kệ cm nó đi. Bây giờ tao đang rất mệt, cứ để tự nhiên đi.
- Mày yên tâm. Bọn tao sẽ giúp mày trong mọi việc.
- Tao biết là thế. Có chuyện gì tao sẽ gọi bọn mày.
- Thằng H trông thế mà ghê thật. Nó quyết tâm chơi lại mày đấy.
- Ừ. Ngay từ đầu tao đã biết là như thế rồi. Thôi về đi bọn mày.
Tôi lên xe và đi về trước.
Tuần sau đã thi học kì rồi mà tâm trạng thế này thì làm sao mà thi được đây. Tôi đã hứa với mẹ là đạt kết quả tốt trong kì thi lần này, vì thế tôi quyết tâm: DẸP BỎ HẾT MỌI THỨ, TẬP TRUNG VÀO ÔN THI. Về nhà là tôi lấy lịch thi ra xem và chuẩn bị tài liệu ôn tập. Trong khoảng thời gian vắng em, tôi chìm vào trong những kiến thức, những con số, những dòng chữ... Tôi thấy thời gian trôi nhanh hơn, nỗi nhớ em dường như cũng vơi bớt phần nào.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng thì tôi cũng thi học kì xong. Kết thúc kì thi thì cũng gần Noel rồi. Quyết tâm không để Noel này cô đơn, tôi lên kế hoạch tác chiến cụ thể.
Nhất định mày phải đòi lại những gì đã mất, nhất định phải thế. Mày nhất định phải đánh gục thằng H. Nhất định phải như thế T!
Này em, em đã cảm nhận thế nào khi rời anh đi? Suốt quãng thời gian này, anh đều nghĩ về em. Lại một lần nữa anh cố nhấc mình rời khỏi chiếc giường lạnh. Tâm trí bây giờ như mất phương hướng, hy vọng em sẽ bước trở về, nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng mang thêm bao bộn bề.