Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Thứ năm, ngồi ôn thi mà tâm trí cứ treo ngược cành cây. Lười biếng liếc mắt ra cửa sổ, ồ kìa, chẳng phải mấy em cấp một đang cầm đèn trung thu đến trường sao? Hóa ra mai đã là trung thu rồi. Học hành căng thẳng làm mình quên béng mất một ngày trọng đại như trung thu, cái ngày mà hồi bé tí luôn háo hức chờ đợi. Chợt nảy ra ý định, trung thu này sẽ rủ em đi chơi, để có thể tiến gần hơn với em. Chỉ nghĩ đến lúc hai đứa đi chơi chung thôi mà đã thấy vui rộn ràng, lòng thầm mong sao cho hết buổi ôn chiều nhanh để về nhà. Buổi tối thật yên tĩnh, bố mẹ đều đi công tác hết cả, chỉ có mình mình ở nhà.

Học bài xong, bật máy tính lên, online xem tin tức, nghe nhạc chút cho thư giãn. Bỗng dưng Yahoo của mình bị buzz, hóa ra là thằng Mạnh:

- Mai mày đi chơi cùng lớp không đấy?

- Không, mai tao có việc rồi.

- Đm, lại đi đánh lẻ à?

- Đm, đã có cái gì đâu mà đánh lẻ?

- Bỏ anh em đi chơi với gái, được đấy, mai lên lớp tao cho ăn đòn!

- Tao lại sợ mày quá!

Nói chuyện với nó thêm tí nữa rồi tắt Yahoo, làm ván Dota rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn đồng hồ: 6 giờ. Với cái tình trạng ngái ngủ thế này thì thật khó để ra khỏi chăn, nằm lì thêm chút nữa rồi cũng bật dậy, đánh răng, rửa mặt rồi lò dò đi học. Trung thu có khác, đi đâu cũng thấy đèn là đèn, đâu cũng bán đồ trung thu, trung thu len lỏi ở mọi ngóc ngách. Đến trường, cất cặp nhanh chóng rồi ra hàng bánh mì quen thuộc, hi vọng sẽ gặp em ở đấy. Ra đến nơi, cửa hàng còn khá vắng vẻ, chỉ có mấy người ăn, mà toàn là mấy em cấp hai học bên cạnh trường mình. Ngán ngẩm, gọi cái bánh mì với lọ sữa ăn cho đỡ đói. Ngày thứ bảy này sao mà dài lê thê. Cuối giờ học, nhắn tin cho em bảo chờ mình ở trên lớp, có việc muốn nói với em. Đợi mãi cũng đến lúc tan học. Lớp mình về muộn hơn các lớp khác do còn một số việc chưa làm xong. Hớt hải chạy lên tầng ba, không biết em có còn chờ mình ở lớp không nữa? Thật may mắn, em vẫn ở đấy, vậy là em không quên lời nhắn của mình. Thầm mong em sẽ nhận lời đi chơi cùng mình, nhưng mà đời không như mơ, không giống như trong mấy bộ phim tình cảm mà nhân vật nam đưa ra lời mời, nhân vật nữ e thẹn đồng ý. Haiz, đây là cuộc sống chứ không phải phim.

- Quỳnh. Mình gọi em.

- Dạ. Em đây.

- Quỳnh này. Tối nay trung thu, em có đi đâu chơi không?

- Sao anh lại hỏi thế?

- Anh muốn tối nay cùng em đi chơi trung thu. Có được không?

- Em xin lỗi, tối nay em đi cùng bạn em rồi.

- Thế à, cũng không sao, em đi vui vẻ nhé.

Nghe câu trả lời như vậy, lòng mình cảm thấy thật buồn. Chào em, mệt mỏi bước đi lấy xe ra về. Chợt nhớ lại mấy hôm trước thấy em đi cùng một thằng nào đó, trông rất vui vẻ, giống như là bạn trai em vậy. Chắc tối nay em đi chơi với thằng đó. Chỉ cần nghĩ thế thôi là đã đủ để mình cảm thấy rất buồn rồi. Chợt nghĩ lại mình cũng chẳng là gì của em, chỉ là quen biết nhau một cách tình cờ thôi. Tại sao em ấy lại phải nhận lời mình nhỉ? Mình thật ngốc nghếch khi luôn nghĩ rằng em sẽ nhận lời mời của mình. Vậy là lại thêm một mùa trung thu cô đơn, thật thất vọng. Về nhà, nằm ngay ra ngủ cho quên đi mệt mỏi và nỗi buồn. Mở mắt ra thì đã là 10 giờ tối rồi, vẫn chưa ăn cơm nhưng không cảm thấy đói. Mở máy tính online vào Facebook, thấy tràn ngập ảnh trung thu, mà lại toàn ảnh các đôi với nhau nữa chứ. Xem được mấy ảnh thì tự kỷ, tắt máy kiếm cái gì đó ăn rồi đi ngủ tiếp. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh em cứ lơ mơ trong đầu, nó ám ảnh khiến mình không thể dứt ra được. Kệ tất cả, cứ ngủ một giấc là xong thôi mà. Nghĩ như vậy rồi cũng thiếp đi luôn.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Pháp Y Voz
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN