Tối thứ Tư. Theo lệ thường, đám con trai chúng tôi lại í ới rủ nhau đi nhậu nhẹt, làm vài món nướng lai rai.
Phải thú thật, chưa bao giờ tôi uống nhiều đến thế.
Hai chai rượu táo loại bự, lại còn bị bốn thằng kia thi nhau ép rượu, đồ ăn thì chẳng nuốt được bao nhiêu, uống thì cứ rót liên tục. Đến cuối buổi, tôi bắt đầu ngà ngà say, nói năng lảm nhảm.
Cũng may buổi nhậu chỉ kéo dài hơn tiếng đồng hồ, chứ không chắc còn phải nốc thêm vài chai nữa.
Trên đường về, tôi lái xe trong trạng thái khá say. Chẳng hiểu sao, đi ngang qua nhà em, tôi lại tấp vào lề, đứng ngoài gọi:
- Quỳnh ơi... Quỳnh ơi...
Không thấy em trả lời, tôi càng gọi to hơn. Một lát sau, em chạy ra, giọng có vẻ hờn dỗi:
- Anh gọi em giờ này có chuyện gì vậy?
Tôi chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng ngây ra nhìn em.
Thấy tôi hành động kỳ lạ, em lo lắng, tiến lại gần, vuốt má tôi hỏi:
- Anh sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?
Vừa nói, em vừa đưa tay lên vuốt mặt tôi.
Bất chợt, tôi nắm lấy đôi tay em, đôi tay nhỏ bé, mềm mại. Em không chống cự, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có gì đâu. Tự nhiên anh muốn ngắm em chút xíu thôi.
Tôi ôm em vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em, hít hà mùi hương thoang thoảng. Trong lòng tôi, mọi cảm xúc như trào dâng khi gặp em. Trong cơn say, người đầu tiên tôi nghĩ đến, nhớ đến, chính là em. Em là người đã khiến tôi thay đổi, khiến tôi trở thành một con người khác. Em chính là cô gái định mệnh của tôi.
Trong đêm đông lạnh giá, chỉ có tôi và em, chúng tôi ôm chặt lấy nhau như đôi tình nhân mới yêu. Tôi định hôn em nhưng lại tự nhủ, giờ mình đầy mùi rượu thế này, hôn em chắc không ổn. Đúng như dự đoán, em ngửi thấy mùi rượu phả ra từ người tôi, em hỏi:
- Anh vừa đi uống rượu về hả?
- À... Anh có uống chút đỉnh với mấy thằng bạn ấy mà.
- Hư quá nha! Lần sau không được uống say như này nữa, rõ chưa?
- Anh không say. Anh biết mình đang làm gì mà.
Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể tôi lại chẳng nghe lời, cứ chực ngã xuống đường. Nếu không có em đỡ lấy, chắc tôi đã gục ngã từ lâu rồi ấy chứ.
- Anh lại nói dối em rồi. Nhìn anh mệt thế kia kìa, đứng còn không vững nữa. Thôi vào nhà em nghỉ một chút cho tỉnh rượu đi.
Nói rồi em dìu tôi vào nhà. Vừa vào phòng khách, tôi ngồi phịch xuống ghế, tựa đầu sang một bên, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Tôi chợp mắt được một lúc thì cảm nhận được má mình có gì đó mát mát chạm vào. Tỉnh dậy, hóa ra em đang dùng khăn mát lau mặt cho tôi, bên cạnh còn có ly nước chanh để tôi giải rượu. Vừa lau mặt, em vừa nói:
- Anh uống say quá, em lau mặt cho tỉnh nhé. Khiếp, lớn đùng rồi mà còn làm nũng.
- Em làm nũng anh được thì anh cũng muốn làm nũng em chứ. Hehe.
Em đỏ mặt không nói gì. Nhìn quanh không thấy bố mẹ em đâu, tôi tò mò hỏi:
- Bố mẹ em đi đâu hết rồi?
- Bố em đi công tác ở TP.HCM rồi. Mẹ em thì về ngoại ăn giỗ. Còn mỗi mình em ở nhà.
- Ơ... thế à? Hay quá nhỉ.
- Hay cái gì mà hay?
- Anh không biết... Hehe.
Không biết từ lúc nào, trong thâm tâm tôi trỗi lên một suy nghĩ đen tối. Chắc mọi người đều biết đó là gì rồi phải không...
Tự nhiên cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi nằm dài ra ghế nhà em, chậc, đúng là tự nhiên quá mức. Biết làm sao được đây, cái gì có nhu cầu thì phải giải quyết ngay chứ. Nhắm mắt, định ngủ một lúc rồi tỉnh dậy để về nhà, thì ôi thôi, lúc mở mắt ra đã 11h30 rồi. Chết, mình ngủ lâu thế rồi à! Nhìn quanh nhà, không thấy em đâu, tôi cố gắng đứng dậy, đầu vẫn hơi choáng. Tôi gọi em, gọi một lần, rồi hai lần, ba lần, không thấy em trả lời, lòng tôi bắt đầu lo lắng. Tôi chạy đi tìm em, hết tầng một rồi tầng hai, từ phòng ngủ của em đến nhà bếp, mọi nơi đều không thấy. Tôi không hiểu em đã đi đâu nữa. Bỗng tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Vâng, đúng là tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ trên tầng ba. Tôi bước lên nhìn thì mới vỡ lẽ, hóa ra em đang tắm. Chậc, mà sao em tắm muộn thế nhỉ, không khéo lại bị cảm lạnh mất.
Tôi trở lại tầng một, ngồi đó xem phim đợi em. Mấy phim giờ này chán òm à, mấy phim ở kênh HBO, Cinemax, Star Movies thì toàn chiếu vào giờ mình đi học, híc. Thôi thì đành xem tạm mấy phim này vậy, cũng không đến nỗi nào.
Được một lúc thì em tắm xong và đi xuống. Giờ thì muộn quá rồi, đằng nào tôi cũng xin bố mẹ đi ngủ ở nhà thằng bạn, giờ về nhà thì cũng không tiện. Tôi định ngủ lại nhà em, nhưng không biết em có cho không nữa.
Thấy tôi vẫn ngồi đó, em hỏi:
- Hihi... Ngủ đến giờ mới dậy hả?
Tôi gãi đầu, thanh minh:
- Tại anh mệt quá... Híc... Mà em không trách anh chứ?
- Không, làm sao em trách anh được. Hihi.
Híc, giờ muộn quá rồi. Tôi định ra về thì em ngăn lại, nói:
- Gần 12 giờ rồi, anh còn định đi đâu nữa?
- Thế thì anh làm gì được nhỉ?
Tôi nhìn em với ánh mắt nham hiểm.
- Em không biết...
- Anh ngủ lại đây nhé...
- Em không biết đâu, tùy anh đó...
- Haha... Thế là em đồng ý rồi nhé.
Nói rồi tôi tiến tới ôm em vào lòng. Chậc, em vừa tắm xong đúng là thơm thật, tôi hít hà mãi không chán.
- Nhà em còn phòng trống nào không, để anh ngủ?
- Vẫn còn một phòng ở tầng ba, để cho khách đến ngủ đó.
- À... được, thế thì tối nay anh ngủ ở đấy nhé.
Nói xong tôi bước lên tầng ba, làm một giấc thật ngon lành vì đã quá mệt rồi. Cứ tưởng là được ngủ ngon, thì bỗng nửa đêm em lay tôi dậy, híc, nửa đêm mà bị gọi dậy thì đúng là còn hơn bị tra tấn nữa. Tôi ngái ngủ nói:
- Có việc gì thế? Để anh ngủ đi.
- Trời mưa, sấm chớp nữa, em sợ lắm.
- Sợ gì chứ, chỉ là mưa thôi mà. Cứ ngủ đi.
- Em không ngủ được, anh biết là em sợ mà.
- Thế giờ em muốn anh làm gì?
- Em muốn... muốn... Anh sang ngủ cạnh em cho em đỡ sợ.
Tôi suýt phì cười vì cái lý do trẻ con này.
- Lớp 10 rồi đó cô nương.
- Đi mà, nếu không thì chắc em mất ngủ tối nay mất.
Thôi thì đành chấp nhận đề nghị của em vậy. Mà với lại, ngủ cùng em có khi lại được... cũng nên ấy chứ. Chết tiệt, cái con quỷ trong tôi nó lại trỗi dậy rồi.
Lê chân ra khỏi giường, tôi bước theo em. Mặc dù trong bóng tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn khá rõ cơ thể em, do ánh đèn đường hắt vào. Tuy hơi yếu, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn được những gì cần nhìn.
Em bước lên giường và bảo tôi nằm cạnh em. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng con gái, ngoại trừ với mẹ tôi lúc còn nhỏ. Vâng, cảm giác lúc đó thật là hồi hộp. Phòng con gái ngủ có cái mùi hương gì đó rất dễ chịu. Tôi nằm được năm phút thì mắt em díp lại, đòi được nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tà tâm trong tôi trỗi dậy, ngửi được mùi hương đó càng làm con quỷ trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi quay sang phía em, đè em ra và hôn em nồng nhiệt. Bàn tay tôi đưa đi khắp cơ thể em, em chỉ uốn éo đôi chút, miệng em phát ra những âm thanh vô nghĩa vì đã bị môi tôi khóa chặt. Và rồi, việc gì đến cũng phải đến, đêm hôm đó chúng tôi đã...
...
Sáng sớm tỉnh giấc, tôi quay sang nhìn em, em vẫn đang nằm ngủ một cách ngon lành. Tôi nhẹ nhàng đánh thức em dậy và nói:
- Tỉnh dậy đi nào, còn phải đi học chứ.
Em ngồi dậy trước mặt tôi, trông em không trang điểm hình như có nét rất quyến rũ thì phải. Mái tóc không được đẹp, gọn gàng như lúc đi học, nhưng tôi lại chết mê, chết mệt vì sự lộn xộn đó. Em ngước mắt nhìn tôi và hỏi:
- Tối qua...
- Việc tối qua... anh cũng không biết tại sao lại làm thế nữa. Nhưng em đừng lo, anh sẽ chịu trách nhiệm cho việc mình làm. Anh hứa đấy.
- Em không giận anh vì việc đó. Em tự nguyện mà...
- Đúng là em không trách anh vì việc đó chứ?
- Tất nhiên. Bởi vì em yêu anh mà.
- Anh cũng thế, Quỳnh ạ.
Tôi ôm lấy em, rồi chợt nhớ ra là phải đi học. Tôi vội nói:
- Chết! Quên mất là tý nữa phải đi học. Thôi, anh phải về nhà chuẩn bị đã. Chào em nhé.
Nói rồi tôi lao một mạch xuống tầng một, lấy chiếc xe vẫn còn để trong nhà em từ tối qua đến giờ, phóng về nhà. Bộ dạng tôi lúc đó trông thật buồn cười, một thằng con trai vừa trải qua một cảm giác tuyệt vời nhất trong đời... Vâng, đúng là như vậy.