Vừa đến nhà em, tôi cứ tưởng bố mẹ em đi vắng, nên mở cửa hét tướng vào:
- Anh đến rồi đây!
Ối dồi ôi, ai ngờ đâu bố em ở nhà. Ông đang xem ti vi, cũng may bố em hiền khô nên không làm gì, chỉ hỏi:
- Chào cháu, cháu là bạn của Quỳnh hả?
- Dạ, dạ, vâng ạ...
Tôi lí nhí trả lời, trong bụng thấy ngại chín cả người vì lúc nãy lỡ lời.
- Bác ơi, Quỳnh đi đâu rồi ạ?
- Nó vừa đi ra ngoài với bạn nó, chắc tí nữa về thôi.
Trời ơi, em hẹn mình đi ăn sáng thế mà lại bỏ đi đâu mất, giờ đối mặt với bố em thế này thì sao? Mà thôi kệ, tranh thủ lấy lòng bố vợ tương lai trước, biết đâu lại hay. Đang bí quá chưa biết mở lời thế nào thì may quá, bác ấy nói:
- Cháu biết uống rượu không, uống với bác cho vui?
- Dạ, rượu cháu biết uống chút chút, mà cháu không uống được nhiều đâu ạ.
- Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ! Nào, để bác vào lấy rượu bác cháu ta uống cùng nhau cho vui.
Thế là bác ấy đi vào bếp lấy rượu, bỏ lại mình tôi ngồi đấy. Giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ ngôi nhà của em. Lúc nãy nhìn từ ngoài vào chỉ thấy căn nhà bốn tầng khang trang. Nhà cửa rất gọn gàng, ngăn nắp, bộ ghế sofa đặt giữa nhà, phía trước là cái ti vi đời mới để cạnh hai chậu hoa, ngoài ra còn mấy đồ trang trí nữa mà tôi không nhớ hết. Đang mải ngắm nghía thì bố em đi ra, tay cầm theo chai vodka với mấy món nhắm. Nhìn chai rượu mà tôi thấy nản luôn, từ bé đến giờ có biết uống rượu là gì đâu, nghĩ bụng phen này tự hại mình rồi!
- Nào, bác cháu ta uống thôi!
Tôi từ từ rót rượu vào ly của bác và của mình, tôi cố ý rót cho mình ít hơn, sợ uống nhiều quá không kham nổi. Bố em thấy thế liền bảo:
- Sao thế, uống nhiều lên chứ!
Vừa nói bố em vừa rót thêm vào ly của tôi, nhìn cái ly gần đầy toàn rượu mà thôi xong, chỉ sợ vừa vào miệng đã phun ra, mất hết cả hình tượng với bố em. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng cố gắng uống cho hết ly rượu đó, chứ không thì còn đâu sĩ diện đàn ông nữa.
- Dạ cháu mời bác ạ!
Nói xong tôi nốc một phát hết luôn, cảm giác thật khó chịu, vừa rát cổ vừa buồn nôn, nhưng cũng cố kiềm chế để không nôn ra trước mặt bố em. Giả vờ bình tĩnh, tôi nói:
- Bác ơi, loại này ngon lắm ạ!
Nói thế thôi chứ tôi sợ xanh mắt mèo, cứ lo bố em thấy mình khen lại rót cho mình một ly nữa thì tôi xin hàng. Nhưng cũng may, bố em thấy tôi có vẻ khó chịu khi uống rượu nên cũng không ép tôi uống nữa, bố em hỏi tôi:
- Cháu đến tìm Quỳnh có việc gì không?
- Dạ, cháu đến rủ Quỳnh đi ăn sáng thôi ạ.
- Thế cháu là bạn trai của con Quỳnh nhà bác à?
Nghe bác hỏi thế, tôi hơi ngại, nhưng cũng không sao, đàn ông con trai với nhau mà, vì thế mà tôi cũng thấy thoải mái hơn và trả lời bố em:
- Dạ vâng ạ.
- Yêu nhau lâu chưa?
- Mới từ hôm qua thôi bác ạ.
- Hai đứa yêu nhau bác không cấm, chỉ cần hai đứa không lơ là việc học hành và cư xử cho đúng mực là được rồi.
Hí hí, nghe bố em nói vậy, lòng tôi mừng thầm, vì lúc đầu cứ nghĩ là bố em sẽ phản đối chuyện chúng tôi yêu nhau cơ. Tôi ngồi nói chuyện với bác thêm một lúc nữa thì em về. Tôi xin phép bác đưa em đi ăn sáng. Trên đường đi em có hỏi tôi:
- Lúc nãy anh chờ em có lâu không?
- Không, anh ngồi nói chuyện với bố em, vui lắm.
- Em đi cùng con bạn ra chỗ shop quần áo xem có đồ mới chưa, mải miết thế nào lại quên mất là anh đang chờ anh. Em xin lỗi.
- Hứ, biết có lỗi thì phải làm gì không?
- Em biết rồi, để tí nữa em đền bù cho. Đồ nhõng nhẽo!
Nói rồi em ôm lấy tôi, một cái ôm đủ khiến tôi cảm nhận được hơi ấm, tình cảm của em dành cho tôi. Tôi cũng muốn ôm lại em lắm, nhưng mà nếu buông tay lái ra mà ôm em thì cả hai sẽ được ôm nhau cùng vào bệnh viện. Biết em thích ăn xôi, tôi đưa em đến quán xôi quen thuộc của tôi, xôi ở đây ngon nổi tiếng, có đủ mọi loại như xôi đỗ, xôi xéo, xôi lạc, xôi ngô, xôi cẩm... Muốn gì có nấy, với lại đây là quán quen của tôi nên không phải chờ đợi.
- Vào đây em, mình ngồi bàn này. Em ăn xôi gì nào?
- Em ăn xôi chè. Em thích ăn loại này từ bé rồi.
- Cô ơi, cho cháu một bát xôi chè, một bát xôi cẩm.
Đang ngồi ăn cùng em ngon lành thì nhìn ra ngoài, thấy thằng khốn Mạnh đèo con ghệ của nó vào. Mẹ cái thằng này nó hay xoáy đểu mình lắm, ngồi cạnh nó có khi mình đếch nuốt được miếng xôi nào, cầu trời khấn phật nó đừng ngồi gần mình. Nhưng dường như trời không có tai thì phải, nó cùng con ghệ nó ngồi ngay cạnh bàn tôi, đúng là số nhọ! Thằng khốn đấy nhìn thấy tôi, bèn oang oang nói:
- Thằng này, đi ăn vụng không gọi anh em hả? Ai đây? Mày tán đổ rồi à?
Đệt, nó hỏi dồn dập thế này thì bố tôi cũng không trả lời được. Để tránh phiền phức, tôi bảo em ăn nhanh lên rồi mình đi về, chứ ngồi thêm chút nữa thể nào tôi với em cũng thành chủ đề để nó bêu riếu.
- Cô ơi cháu trả tiền, một bát xôi chè và xôi cẩm ạ.
- Của cháu 20.000 đồng.
- Đây, tiền đây ạ.
Bước ra ngoài, tôi đưa em về nhà, vì em chuẩn bị phải đi học thêm. Trước khi em vào nhà, tôi ôm em vào lòng, chỉ cần một cái ôm cũng là quá đủ đối với tôi.
- Được rồi anh, để em vào chuẩn bị đi học nào.
Tôi buông em ra, nhìn em bước vào nhà. Vẫy chào em, tôi phóng xe đi. Trên đường về, tôi rẽ vào quán karaoke một chút, vì lúc nãy mấy thằng bạn nhắn tin rủ qua hát cùng. Vừa bước chân vào phòng hát thì tôi được phen ngớ người, ai kia?...