Chương 105

Tiết trời mùa thu, chẳng đủ lạnh để tôi khoác thêm cho mình sự ấm áp.
Vẫn đến lớp như mọi khi, vẫn đi một mình như mọi khi, vẫn tự thấy mình đơn độc như mọi khi, nói thật là chẳng có gì thay đổi cả…

Đến trường, khi vừa trải qua một đêm đầy những hỗn loạn, một đêm mà tôi từng nghĩ, mình đã và sẽ chẳng còn trên cõi đời này nữa.
Nhưng sau cùng, vẫn là tiếng thở dài đều đặn, làm tôi nhận ra rằng, mình vẫn đang sống!

Lâu rồi, chẳng nói chuyện với ai, nên giờ bạn bè đi ngang qua tôi, chẳng ai chịu nhìn mặt hay chào tôi lấy một câu, tôi hết thắc mắc vì sao lại như thế, bởi chính tôi đã tránh mặt và cực coi thường sự có mặt của bọn nó!
Lại là chữ “bạn”… đôi khi làm tôi ám ảnh dã man.

Vừa vào cửa lớp, gặp ngay Nguyệt, chẳng như mọi khi, hôm nay tôi cười và chào cô nàng:

- Chào! :x
- Ơ, chào cậu!

Đôi mắt ngơ ngác đáp lại tôi, tôi vẫn cười nhẹ, rồi mang cặp vào chỗ cất.
Sau đó tự mình cởi bỏ sự tách biệt, tôi bắt đầu hòa mình vào đám con trai, và bắt đầu nói những điều mình muốn nói!

Nhìn ra phía sau trường, nơi ghế đá trắng một màu hoa sữa rơi xuống, lòng bằng phẳng một cách kỳ lạ!
“Chắc, từ giờ, tôi sẽ không ra đấy một mình nữa!”

Đề xuất Tiên Hiệp: Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
BÌNH LUẬN