Cứ thế diễn ra, những ván bài may rủi, tiếng khóc ai oán của những con bạc quá đam mê, thật đáng hổ thẹn.
- Đệt, mất 1 lít rồi, trả lại tao đây! - Thằng Đạt đập bàn than khóc, thật ra không khóc đâu.
- Anh Đạt đẹp trai thế mà Trẻ con! - Thằng Bình cười cười.
- Thôi, bảo anh đẹp trai thì thôi, không cần trả đâu, thôi anh đi học đây, ngồi với chúng mày tốn tiền quá! - Thằng Đạt với cái túi rỗng về chỗ ngồi.
- Hẹn ngày gặp lại nhé! - Mấy thằng còn lại vẫy tay. Tôi nãy giờ ăn hơn 100k nên cũng im im, không thì dễ mất tiền với bọn này lắm.
- Thằng K sao im thế! - Thằng Kiều hỏi.
- Những thằng im im thường rất nguy hiểm! - Thằng Bình chỉ vào số tiền tao đang để trên túi áo trước ngực. Cả đám con trai chố mắt nhìn vào ngực tôi.
- Này, chúng mày không phải thấy thân hình hoàn mỹ của tao mà không chịu nổi đấy nhé.
- Bố nạy mày, anh em vật nó ra!
Xong cả lũ vật tôi ra, cướp phăng đi cái thứ quý giá nhất của tôi, là số tiền trong túi ý, cấm hiểu nhầm.
- Cướp, bớ làng nước ơi cướp! - Tôi hô to, nhưng chỉ thê thảm hơn với tụi nó.
- Thôi, cho mày 5k đi xe bus. - Rồi lũ chúng nó, kéo nhau đi xuống mẹ can tin.
Tôi rầu rĩ đi theo chúng nó, vớt vát lại số tiền vừa bị mồ hôi nước mắt chấn lột được từ thằng Đạt.
Lại thảm cảnh chúng nó mở tiệc bằng số tiền tôi vừa mồ hôi nước mắt chấn lột được từ thằng Đạt.
- Ê, Len! - Thấy luôn Len đang mua nước.
- Ơ - Cô nàng hôm nay bẽn lẽn kỳ lạ.
- Gặp tớ không chào?
- Ò, chào K.
- Mua nước à?
- Tớ không mời cậu ăn đâu, không phải gợi đòn đâu nhé! - Cô nàng dí dí nắm đấm. Tôi cười thầm.
- Thế tớ mời cậu ăn?
- Tớ không từ chối đâu nhé! - Cô này đáp.
Thật ra, ngoài tiền thằng Đạt, mấy thằng kia cũng bị tôi thâu tóm đôi chút, nên, chúng nó không cay mới lạ. Đãi cô nàng một bữa vậy.
Đề xuất Voz: Vẽ em bằng màu nổi nhớ