Cơn mưa chưa rứt nhưng buổi học đã tan, hầu hết đều đứng dưới hiên chờ mưa tạnh rồi về, phần vì mưa đến quá bất ngờ, nên chẳng ai có thể mang áo mưa hay ô để đề phòng…
Khoảng 30 phút sau, mưa vẫn vậy, nhưng chỉ còn khoảng vài người ở lại… Vì người nhà vẫn chưa mang áo mưa đến…
… tôi với mấy thằng bạn thân hồi cấp 2 rảnh rỗi đi đi đi lại vòng quanh mái hiên…
Có đôi khi, chớp lóe ngang bầu trời và sấm tự tin tỏa sáng…
- Anh ơi em sợ sấm… - Thằng Giang lại bắt đầu lên cơn…
- Đây.. đã có vòng tay của anh. – Thằng Hiển liền ngạo nghễ đưa tay ra như để che chở cho Thằng Giang. Vâng, một bàn tay thật sự ấm áp… là tôi đoán thôi, chứ tôi không dám thử nhé!
- Cái đệt, đừng làm anh gay… - Tôi khiếp đảm nhìn hai thằng bạn đang ôm nhau ngắm mưa…
- Gay là cả một quá trình đấy! – Thằng Bách từ đâu tham chiến.
- Hai thằng mất dạy! – Thằng Giang ‘nghẹn ngào’ nhìn tôi và Bách. Tức lắm đấy nhưng không thể làm gì.
- Mày thì có dạy…! – Thằng Bách cười phì…
15 phút sau, Thằng Hiển được một thằng bạn gần đấy mang cho cái áo mưa bằng nilon mỏng, đang tính mặc vào thì từ đâu, tôi, Giang, Bách đã nhảy vào và xé tan cái áo mưa của nó… rồi cả đám cười thảnh thơi nhìn Thằng Hiển với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Cũng phải thôi, anh em thì phải cùng chung hoạn loạn chứ… nó về trước, thì, chúng tôi ở lại tự kỷ với nhau à?
- Bọn hó, xé áo anh, nhưng thôi, anh nhiều áo mưa lắm nên anh tha…
- Ờ… anh còn muốn xé cả mấy tấm vải trên người mày cơ, cái mà mầy đang mặc đấy.. - Thằng Bách cười đểu.
- Đừng khiến anh phải cáu, bọn mày mà tiến đến là tao tự sát đấy… - Thằng Hiển ngây thơ nhìn bọn tôi.