Tôi gặp được những người bạn trường khác, tôi có quen và còn rất thân, nhưng khi hỏi chuyện bọn nó:
- Ê Tuấn Anh, cũng đi thi thể thao cho trường mày à? – Tuấn Anh là thằng bạn tôi học trường cấp 2 LH…
- Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng, mày đừng dụ dỗ tao xin hàng, tao không thể vì mày mà bán đứng trường lớp đâu, mày đừng có mà mơ…- Nó đáp lại với sự nghi ngờ lòng chân thành của tôi… tôi tròn xoe mắt, ngớ người, rồi mới chép miệng nhận ra…
- Ơ, tao có làm gì mày đâu…
- Tao không tin mày được…- Nó cười đểu…
- Thế cút mẹ mày đi, sau hôm nay liệu hồn đấy…- Tôi nói một cách ẩn dụ… mà là ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mới hay chứ!
- Ơ, thôi được rồi… được rồi…
- Được biết mày bị não à thằng điên…- Tôi hơi nóng máy…
- Được là thế này, nói nhỏ nhé, ghé tai vào đây…- Nó ra hiệu cho tôi…
- Gì? -….
- Nếu mày đưa tao 50k thì tao sẽ vờ thua để nhường cơ hội cho đoàn trường mày… thế nhá…- Nó bắt đầu réo lên một hồi chuông đáng báo động…
- Thế nhé, 50k…- Tôi cười thân thiện theo nó, đưa tay giơ cả 5 ngón rồi nhìn thẳng vào mắt nó… nó cũng nhìn tôi và cười…
- Ừ… đưa đây… hé hé…
- 50k cú đấm nhé… lấy tạm nha mày….- Tôi cốc đầu nó… xong rồi thở hắt ra và ngưng cái điệu cười đê tiện của mình lại… nó ôm đầu, nhăn mặt nhìn tôi đầy tức tối..
- Đệch, đùa tý mà, mày nóng nảy y như….. bà chị tao…
Nói chuyện được với thằng này một lúc thì bọn bạn của nó hét ầm lên làm tôi và nó muối mặt nhìn nhau, cúi đầu cảm nhận nỗi oan từ đâu trút xuống…
- Bọn mày ơi thằng Tuấn Anh bán độ cho bọn trường cấp 2 VH…. Loa loa…
- Cái….- Thằng Tuấn Anh liền đứng phắt dậy, đuổi theo cái đứa vừa reo tin đồn bậy bạ kia khắp mấy vòng quanh sân vận động, tôi chợt nhận ra rằng, thằng này mà đi thi chạy, chắc tôi gặp phải đối thủ lớn thật rồi… nó đuổi nhau nhìn bền thật… (cười )
- Đập vỡ loa nó đi… - Tôi tham gia phụ họa cho thằng Tuấn Anh, cũng cười đểu vì nếu nó có đi thi chạy thật thì đuối nhau thế này, cũng cạn sức rồi thì tôi còn lo ngại gì nữa chứ…