Logo
Trang chủ
Chương 30

Chương 30

Đọc to

Lại một lần nữa tôi nhìn em và cười... Lại một lần nữa, những đám đông trong cuộc đời hai đứa tôi không lạc mất nhau, giống như sợi dây ấy, sẽ theo tôi và em như một phần cơ thể, có sự sống, vô hình nhưng có thể cảm nhận được!... Đâu biết rằng chỉ hai tháng sau đó... sợi dây ấy đứt đi... Tôi cầm nắm nối nó lại, nhưng chỉ là những cảm giác hụt hẫng... xao động... Em không còn đủ sức để giữ lấy sợi dây ấy... Em ra đi... ngày mưa hôm đấy... trong lần cuối cùng tôi nắm lấy tay em... chính máu đã làm cho sợi dây ấy mỏng manh hơn... và để cho lưỡi hái của tử thần dễ dàng cắt phăng đi nó...

Tiếng còi vang lên như một tín hiệu bắt đầu... Tôi gồng mình chạy như một con thú nhắm vào đích đến như một con mồi... 8 vòng quanh sân vận động... không khác gì 8 tầng địa ngục... Nhưng với tôi, ngày đó có em... tình yêu nó giúp tôi vượt qua tất cả... Cứ chạy và chạy... thở từng nhịp đều nhau, giữ cho hơi thở đều đều sau 3 bước chạy... Tôi dần chiếm được vị trí dẫn đầu sau hai vòng quanh sân vận động... chân tôi vẫn còn cảm giác và vẫn còn ý thức để tiếp tục mang lại ngôi vị vinh quang đó...

Nhìn những đối thủ chạy phía sau, tôi tạm thời cười nhẹ, và quyết không lơ là... Khoảng cách giữa tôi và người đang ở vị trí thứ hai là gần 30 mét...

Sau vòng 4, khoảng cách ấy là 50 mét... Tôi như hét lên trong lòng như cứ dám chắc phần thắng sẽ và thuộc về mình, đâu biết bản thân đang đuối đi...

Đôi chân tôi chạy trên mặt đất nhưng không chút cảm giác, giống như tôi đang di chuyển với một bộ phận không hoàn toàn ăn khớp với cơ thể... Tôi giống đang bay, và tôi buông lõng với chính những bước chạy của mình... Cuối vòng 5... khoảng cách chỉ còn 5 mét...

Và đầu óc tôi không minh mẫn như trước, tôi đuối dần, cả thế giới như tối sầm trước mắt, lồng ngực tôi thở dốc, mạnh hơn, cổ họng tôi khô đi, đôi môi tôi thiếu nước... Vị giác tôi nhận ra vị của gió... thực sự quá mặn...

Tôi dần yếu ớt như một con mồi bị rượt đuổi, chỉ chạy trong vô vọng mà không biết khi nào bị bắt được... Đến khi hoảng hồn nhận ra một bóng dáng nhanh như cắt vượt qua phía bên phải mình, tôi mới sáng mắt tăng hết tốc lực đuổi theo... nhưng cái tôi nhận được là khoảng cách ngày càng xa... Tôi đã dùng hết thể lực cho 4 vòng đầu tiên rồi... 800 mét... đó là sở trường của tôi...
Tôi tụt dần... và mãi tụt dần... chỉ biết chạy với sự vô dụng từ bàn chân... Điều gì sẽ đến phải đến, vòng cuối... tôi xếp ở vị trí thứ 3 và kết thúc phần thi với vị trí thứ 6... Một cảm giác thất vọng không thể diễn tả được bằng lời... tôi lại thất bại...

Tôi như gục xuống, nhưng vẫn cố gắng đi chậm lại, rồi mới dám ngồi xuống, vì nghe thầy nói nếu ngồi xuống luôn có thể bị đứt ruột... Bọn bạn nhìn tôi thông cảm... biết tôi đã cố gắng hết sức rồi...

- K chạy như vậy là tốt lắm rồi... thật đấy! – Em cười an ủi tôi...
- Ừk, nhưng sau đó mỏi quá... tớ giỏi 800 mét thôi mà...!
- Mình biết... mà...
- À không sao...

Em nhìn móng chân ở ngón cái của tôi bị bung ra và chảy rất nhiều máu, nãy giờ tôi lấy giấy thấm cầm máu mà vẫn thấy đau.... Tôi bất thần nhìn em, cảm giác lạ lẫm, đôi mắt ấy có phải đang khóc vì tôi, hay là do tôi quá mệt mỏi nên đang tưởng tượng...

- Đợi mình chút! – Em nói rồi chạy biến đi... Tôi hơi thẫn thờ...
- Ơ... này......

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chấp Ma - Hợp Thể Song Tu (Dịch)
BÌNH LUẬN