Dưới mái hiên lớp học thêm, hai ánh mắt chạm nhau. Hình như từ lúc nào, người ấy đã nhận ra ánh nhìn của tôi và đáp lại...
Ánh đèn vàng vọt hắt xuống, lấp lánh trên từng hạt mưa đang rơi xuống thềm đá hoa cương... Tôi bối rối, vội vàng nhìn sang hướng khác. Quả thật, trái tim tôi đã biết rung động từ bao giờ rồi...
Rồi một chiếc xe máy vụt đến, người ấy mỉm cười, lên xe... Khoảng không gian nặng nề, vô hồn bao trùm lấy tôi... chỉ còn lại mình tôi... Ánh đèn xe xé toạc màn mưa, tiếng động cơ dần xa...
"Không sao, vẫn còn nhiều cơ hội mà..." Tôi tự nhủ, mỉm cười xoa dịu bản thân... Nhưng... cơ hội gì cơ chứ?
- Mày thích con bé đó à? - Thằng Giang bất ngờ hỏi.
- Mày ấm đầu à... Thích là thích thế quái nào... - Tôi chống chế.
- Chú khỏi giấu, nhìn cái mặt chú... thế kia là anh biết rồi...
- Mày lảm nhảm quá đấy...! - Tôi gắt.
- ...! - Nó im bặt.
Độ năm phút sau, cơn mưa vẫn chưa dứt, buộc chúng tôi phải "cảm tử" đạp xe đội mưa về nhà...
- Dân chơi không sợ mưa rơi... hú... hú...! - Thằng Bách hét lên, phóng xe nhanh hơn.
- Ờ, mấy lần rủ đi chơi kêu mưa ở nhà ngủ! - Thằng Giang làu bàu.
- Lúc đấy là thiểu số thôi, anh là anh vô tội...
- Ờ... mày có tội tao phô mẹ mày lâu rồi...