Có lẽ trong ngày hôm đấy, tôi vô thức nhận ra tài năng bắt bóng bằng chân của mình, hay đúng hơn, đó là khả năng làm thủ môn hết sức hoàn hảo...!
Trận bóng diễn ra như điều hiển nhiên, đội tôi áp đảo và nắm chắc phần thắng, chỉ là không biết sẽ thắng cách biệt bao nhiêu bàn và đội Cầu Lội có ghi được bàn danh dự hay không?...
Kết thúc hiệp 1 trống vắng cực độ, chúng tôi dẫn trước 5 bàn không gỡ. Công việc của tôi ngoài nhặt bóng thì còn có trách nhiệm phát bóng lên cho bọn bạn đang hăng hái ghi thêm nhiều bàn thắng hơn nữa...! Dường như cả hiệp một, chẳng có một tình huống nào đủ khiến tôi phải giật mình phô diễn tài năng làm thủ môn mà bản thân đang im lặng dấu kín!...
Nhưng hiệp 2 thì...
Có lẽ là sau những gáo nước lạnh bị dội thẳng vào người, Cầu Lội biến mình thành những con thú khao khát bàn thắng đến đáng sợ... Hình như con người ta khi bị áp đảo nhiều quá thì thường lòng tự trọng của họ sẽ trở thành liều thuốc kích thích vô cùng... vô cùng hữu hiệu...
Nếu như ở hiệp một, đội tôi ép sân với hàng loạt những tình huống sóng gió quanh khung thành đội bạn, thì hiệp hai, điều đó là ngược lại... Giờ đã không còn là tấn công như trước, mà chỉ còn là lôi nhau về phòng thủ, mong sao tỷ số được bảo toàn...
Một đợt tấn công bên phía cánh phải, bóng từ chân hậu vệ đội bạn sau một hồi dùng động tác giả qua người, được chuyền nhẹ sang phía cánh trái trống trải, cầu thủ đội bạn nhận bóng tiếp tục đảo người, khiến cho thằng Trường đội tôi mất đà và ngã mạnh xuống mặt sân đất đầy cát phủ... Qua được một hậu vệ đội tôi, bóng được đưa nhẹ về phía trung lộ, đội bạn chuyển sang tấn công chính diện. Hàng công đội tôi từ đâu đã kịp về thủ, lao vào tranh bóng, nhưng khi chưa kịp làm nên điều kỳ diệu, thì một đường chuyền của đội bạn lại dội ngược về phía cánh phải. Nỗ lực chạy cắt sau pha nhận bóng, một hậu vệ đội bạn nhắm thẳng vào vị trí tôi đang canh giữ, như một tiếng sấm đánh vang bên tai, tôi định thần và nhìn theo đường bóng...
... Bóng như một vật thể lạ bay là là về phía góc hẹp giữa tôi và cột dọc, tôi vội vã đưa chân trái chặn bóng nhưng lại vô tình khụy xuống, làm cho quả bóng bay vọt sang phía bên trái cầu môn một cách nhanh gọn... Tưởng rằng vượt qua sóng gió, nhưng tôi đã nhầm, bóng rơi đúng vào vị trí mà tiền đạo đội bạn đang đóng giữ, và không mắc một sai lầm, cầu thủ ấy sút... Tôi vô vọng nhìn đường bay của quả bóng, do không thể lấy lại đà sau pha khụy bóng vừa rồi, và biết chắc rằng, mình chỉ còn có thể cầu cho lúc đó có một phép màu đến từ cổ tích, mới có thể ngừng cho đội bạn rút ngắn tỷ số...
Bóng như tàu xé gió vút thẳng qua xà ngang... chấm dứt đợt tấn công một cách trống vánh... Nhìn theo nơi rơi xuống của quả bóng, tôi thở phào khi phép màu ấy có tồn tại trên thế gian này!
- Trường, về bắt môn dùm tao? – Tôi thét lớn sau pha sóng gió đáng ngạc nhiên của đội bạn tạo lên, và cũng không muốn có thêm một tình huống tương tự nào xảy ra, nên quyết định sống thật với vị trí của mình... Đó là tiền đạo... bởi thế mà tôi liền gọi thằng bạn về thay cho mình... nó cũng gật đầu và thay tôi về trấn giữ khung thành...
Tôi cười nhạt và nhìn thẳng về phía cầu môn bên kia.....! Đôi chân tiến nhanh vào vị trí, chờ lúc có thể tung chân ghi bàn cho hả cơn giận suốt mấy tháng nay không động vào trái bóng... và có lẽ tôi đã đúng..... Hôm đó tôi có ghi bàn! Nhưng có nhiều chuyện diễn ra sau đó, khiến cơ thể tôi không được lành lặn và an lành cho lắm...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Đạo Trường Đồ