Tôi nhớ mãi những màu sắc ấy, màu máu trên tay tôi, màu đen của màn đêm, và ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống. Âm hưởng của định mệnh ngân dài... tiếng mưa rên rỉ bên tai, đầy chua xót.
Lúc đó, tôi quăng xe vào bên đường, đôi chân chết lặng, không thể làm gì...
- Gọi cứu thương mau...! - Thằng Giang hô to.
Cả lớp đều không tin vào những gì vừa xảy ra... giống như biết rằng điều đó quá kinh khủng...
Mưa vẫn rơi... nặng hạt...
Người lái xe moto đến bên cạnh em rồi theo phản xạ rồ ga bỏ chạy... Tôi đưa mắt nhìn biển số xe rồi cố gắng tiến đến bên em. Ngồi xuống, đỡ em lên. Đôi môi em mím chặt... đưa tay lên trước mặt tôi... Tôi ngu ngơ nắm lấy tay em... Tôi đau lắm...
- Cố lên... - Tôi nhìn em đầy xót xa.
- Mình đau lắm...
- Không sao đâu... - Tôi bật khóc... hay đúng hơn là những giọt lệ vỡ òa.
- ...!
- Cười lên... nhìn mình...! Đừng nhắm mắt, đừng ngủ! Chúng ta còn đi chơi với lớp mà...
- ... !
- Tỉnh dậy, mình không thích đùa kiểu này...!
- ...!
- Này...!
- ...!
- Này...!
- ...!
- Thôi được, mình xin thua... mình thua, giờ thì tỉnh dậy đi... mình xin đấy!
- ...!
- Đừng đùa mình như thế!
Con đường vắng lặng, cả lớp vây quanh hai đứa... Máu của em hòa vào trong mưa và giọt lệ từ đôi mắt tôi... Tôi mỉm cười... cay đắng...
Em đã yên lặng... mãi mãi yên lặng...
Cuộc sống mà, không ai biết ngày mai sẽ ban tặng hay lấy đi của ta bất cứ điều gì... Người mà bạn yêu thương nhất, cũng có thể rời xa bạn mà đi... Và với tôi ngày đó, tôi thấy cuộc sống đã lấy đi của tôi một dấu vết quá lớn. Bức tranh về mùa đông năm đó của tôi, sao cay đắng, mất hẳn đi hình bóng của em, sao chỉ còn bóng dáng mình tôi thẫn thờ tìm em xuyên suốt cuốn phim kỷ niệm hòa trong ngày tháng, như liều thuốc độc ngọt ngào, dần dần giết chết chính mình...
* * *
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: MỞ MÀN BỊ LỘ THẾ TỬ GIẢ TA LẬP TỨC XƯNG ĐẾ