Chương 74
--------------------------------------------------------------------
Tối, cả nhà ầm lên khi tôi gảy đàn gây ồn, thử hỏi người mới tập đàn có thể chơi được một điệu nào ra hồn, ngoài việc trải ngón tay từ dây 1 đến dây 6, rồi ngược lại. Rồi việc bấm đàn cũng đến là đau tay, nhiều lúc hằn nguyên vết dây đàn trên đầu ngón tay, khiến tôi sợ kinh. Mày mò trên mạng cũng chẳng được gì, tôi bắt đầu nản, và dần dần thì cực nản, vứt luôn cây đàn vào một góc, và chẳng đoái hoài đến nó…
Thời gian ấy, tôi tự thấy tiếc vì mình bỏ cả 500k tiết kiệm mà chẳng làm được gì, nhìn cây guitar mà thở dài não nề…!!!!
Vẫn kịch bản ấy, giờ như một mốc cố định trong thời gian biểu, tôi nhắn tin với Nguyệt cho đến quá 12 giờ đêm mới thôi….
- Thôi, K ngủ đây, có mấy bạn tóc dài, áo trắng đang bay bay ngoài cửa sổ gọi K đi ngủ rồi…- Tôi nhắn tin mang tính chất dọa ma rất rất cao.
- Hứ, vậy tớ cũng đi ngủ, không K lại kêu mấy bạn ấy đến tìm mình… hic hic!
- K đâu ác thế, ngủ ngoan nhé!
- Ừm , K cũng vậy nhé!
Tắt máy điện thoại, cắm vào ổ sạc, tôi thở dài đặt mình xuống giường sau một ngày đầy những thứ kỳ lạ ập đến. Đầu tiên là chủ nhân số máy kỳ lạ đó, rõ ràng là biết tôi, thậm chí là biết rõ tôi, sao không ra mặt mà phải làm trò ẩn hiện đến là tốn thời gian như thế. Còn mấy thằng lớp 11, vì lý do gì mà làm mấy cái trò tiểu nhân với tôi như vậy, vì số máy lạ kia sao? Phảo rồi… Phải rồi….
Tôi xoa tay lên đầu, cảm giác hơi nhức và không được tỉnh táo cho lắm, mấy vết tím trên người, đá bóng hồi trước tôi bị nhiều rồi, nên giờ chẳng lo đến việc bố mẹ tôi hỏi gì… quan trọng bây giờ, với tôi, việc điều tra về nhân thân số máy kia mới quan trọng…!
Đề xuất Voz: Oan hồn trong xóm trọ