Chương 78

Tôi đi bon chen qua khỏi lối vào căn-tin, bỏ lại sự tấp nập và tiếng nói cười rôm rả nơi đây, bỗng bị chặn lại bởi một vài bóng dáng trước mắt, thoáng nhận ra…

Chưa kịp làm gì, tôi bị đẩy ngã sõng xoài xuống hành lang, làm khuỷu tay tôi đau nhức lên, vội đảo mắt xung quanh, mấy thằng ấy đã biến đâu mất! Thằng Giang từ đâu chạy ra, đỡ tôi dậy, rồi nói thét với tôi!

- Thằng đéo nào vừa đẩy mày ấy, mẹ nó quay lưng về phía tao, đéo nhìn rõ mặt!
- Tao biết mặt, và tao cũng sẽ điều tra xem nó là ai! – Tôi nghiêm mặt đứng dậy.
- Thế mày nghĩ nó cố tình đẩy mày ngã à?
- Ừm, tao kể cho mày sau!

Tôi tạm biệt thằng bạn thân học 10A10 rồi trở về lớp học trong cái cảm giác hoài nghi đầy lo lắng, lần thứ hai rồi, và với tôi tất cả đều là ẩn số…

Uống được một ngụm Sting chưa kịp cho đã, tôi đã bị tất cả mấy thằng con trai lao vào cướp đi tất cả, chúng nó!

- K, cho tao ngụm nào…
- Tao nữa, anh em với nhau…
- Tao nốt nhớ…
- Mày đi mua chai khác đi…

Tôi ngơ ngác khuôn mặt nhìn chúng nó, cái…. Lá cây ngoài cửa sổ sao xanh đến thế nhở?

-------------------------------------------------------------------------

Tối, ngồi vẽ ngoệch ngoạc trong quyển nhật ký, tôi chán nản đặt bút chấm hết rồi gấp quyển sổ vào…

Ra lan can đứng nhìn màn đêm, cảm giác ấy bồi hồi, và thật khó phân định, bỗng tin nhắn từ chiếc điện thoại rung lên, vội mở máy và đọc nội dung từ chủ nhân số máy ấy:

- K ới ơi…! – Là Nguyệt….
- Hỏi chấm~! – Tôi trả lời.
- Nói chuyện nhé, hì…!
- À được, K đang rất rảnh, cậu ra ngoài lan can đi, trời nhiều sao lắm! – Tôi khẽ cười. Chưa bao giờ tôi chịu chia sẻ không gian của mình cho một người khác.
- Thì tớ đang ngắm đây, lãng mạn nhỉ, hì? – Cô nàng trả lời.
- :nothing: . Lãng mạn cái giề thế!? – Tôi đâm khó hiểu.
- Mà K này, hic ?
- K đây, nói gì nói đại đi.
- Hình như tớ bị thích một người…. ~!

Đề xuất Tiên Hiệp: Cửu Dương Võ Thần (Dịch)
BÌNH LUẬN