Chương 22: Vẫn là phu xe dự bị dùng tốt hơn
Trương Dịch giả vờ ngơ ngác đáp: “Sao vậy? Tôi cũng đâu có làm chuyện gì xấu!”
Lâm Thái Ninh nói: “Cậu ngốc à? Bây giờ tuyết lớn phong tỏa thành phố, đồ ăn trong nhà chúng tôi cũng sắp cạn rồi.”
“Lúc này cậu mang đồ ngon qua, chẳng phải là cơ hội tốt để bày tỏ lòng trung thành với Vũ Tình sao?”
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ đem hết bít tết, tôm hùm trong nhà qua đây.”
“Đến lúc Vũ Tình cảm động, cơ hội của cậu chẳng phải sẽ lớn hơn sao?”
Trương Dịch nhìn tin nhắn của Lâm Thái Ninh, đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng thèm thuồng của ả đàn bà hám lợi kia lúc này.
Hắn cười lạnh không thôi. Hành vi này khác gì đi ăn xin?
Nhưng nực cười ở chỗ, đã đi ăn xin lại còn bày ra bộ dạng như đang ban ơn. Cứ như thể Trương Dịch mang đồ ăn cho bọn họ là bọn họ đang cho hắn một cơ hội vậy.
Bộ mặt này khiến Trương Dịch thực sự muốn tát cho bọn chúng vài cái thật mạnh! Thật là hạ tiện!
Trương Dịch quyết định trêu đùa hai ả trà xanh này một chút. Hắn đáp: “Nhưng đồ ăn nhà tôi cũng không còn nhiều, chỉ vừa đủ cho tôi ăn thôi.”
Lâm Thái Ninh nhíu mày, lập tức giáo huấn: “U mê! Thiên tai này kéo dài được mấy ngày chứ, cậu nhịn đói hai bữa, lừa được Vũ Tình về tay chẳng phải là hời lớn sao?”
“Ngay cả chút đồ ăn này cũng không nỡ, tôi thấy cậu đối với Vũ Tình nhà chúng tôi căn bản không phải chân tình!”
Trương Dịch cười càng dữ dội hơn. Hai người đàn bà này kẻ xướng người họa, đúng là bậc thầy thao túng tâm lý.
Chỉ tiếc Trương Dịch là người trọng sinh trở về, sớm đã nhìn thấu bộ mặt vô sỉ của bọn họ. Đối mặt với chiêu trò của Lâm Thái Ninh, hắn chỉ thản nhiên đáp lại một chữ “Ồ”, rồi ném điện thoại sang một bên, không thèm đếm xỉa đến ả nữa.
Lâm Thái Ninh nhìn thấy chữ “Ồ” kia, tức đến nổ phổi. “Ồ? Cái chữ ‘Ồ’ này của cậu là có ý gì!”
“Tôi nói với cậu nửa ngày trời, cậu lại dùng thái độ này sao?”
“Mau mang đồ ăn qua đây! Tôi cũng muốn ăn bít tết với tôm hùm Úc!”
Lâm Thái Ninh vốn là kẻ ham ăn, hai ngày nay không được ăn gì ngon, lại thấy Trương Dịch ăn đại tiệc, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Ả vốn định mượn danh nghĩa Phương Vũ Tình để lừa Trương Dịch mang đồ ngon tới, nhưng sự việc lại diễn biến hoàn toàn trái ngược với dự tính.
Chữ “Ồ” kia suýt chút nữa khiến ả phát điên! Chẳng lẽ... hắn không còn hứng thú với Phương Vũ Tình nữa?
Không không không, tuyệt đối không thể! Lâm Thái Ninh nhớ lại sự ân cần của Trương Dịch dành cho Phương Vũ Tình suốt mấy năm qua, lập tức lắc đầu. “Hắn chắc chắn chỉ là nhất thời chập mạch mà thôi!”
Lâm Thái Ninh trong lòng bực bội, bèn tìm đến Phương Vũ Tình, thêm mắm dặm muối kể lại một hồi. Tất nhiên, ả nói với Phương Vũ Tình rằng mình tìm Trương Dịch đều là vì muốn giúp cô ta đòi vật tư.
Phương Vũ Tình lạnh mặt, cao ngạo nói: “Hừ, Trương Dịch là ai? Tôi có quen hắn sao? Sau này đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi!”
Hiện tại Trương Dịch muốn quay lại làm liếm cẩu của cô ta, thì phải vì chuyện mấy ngày nay mà thành khẩn xin lỗi, sau đó trả một cái giá thật đắt để cầu xin cô ta tha thứ mới có khả năng.
Lâm Thái Ninh huých tay Phương Vũ Tình: “Trương Dịch này không thông suốt, chẳng phải cậu còn những con liếm cẩu khác sao?”
Trong khu chung cư của bọn họ có không ít đồng nghiệp làm việc tại kho hàng. Trong đó có những kẻ theo đuổi Phương Vũ Tình, ví dụ như tên Chu Bằng – kẻ theo đuôi nhiệt tình nhất.
Phương Vũ Tình tự nhiên biết Lâm Thái Ninh đang nhắc đến ai. Cô ta khinh bỉ bĩu môi, tên Chu Bằng đó ngay cả làm lốp dự phòng cũng không xứng.
Tuy trước đây đều làm việc ở Walmart, nhưng Chu Bằng đến cái nhà ở Thiên Hải cũng không có, hiện tại vẫn đang phải đi thuê. Phương Vũ Tình chỉ lợi dụng hắn để chiếm chút lợi nhỏ, hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.
Lâm Thái Ninh khuyên nhủ: “Bên ngoài lạnh như vậy, tuyết lại lớn. Chúng ta không ra ngoài mua đồ được, chi bằng cứ dùng hắn trước, để hắn làm việc cho chúng ta!”
Ánh mắt Phương Vũ Tình dao động, cảm thấy lời Lâm Thái Ninh nói quả thực có lý. Thế là cô ta gửi cho Chu Bằng một tin nhắn.
Kết quả không ngờ tới, chưa đầy năm phút sau, Chu Bằng đã hớt hải chạy tới, còn mang theo một ba lô đầy đồ ăn.
Dẫu sao cũng là người làm ở kho hàng Walmart, ngày thường có những món hàng giảm giá bọn họ đều tự mang về nhà, nên trong nhà tự nhiên sẽ có chút hàng dự trữ.
Chỉ một câu nói của Phương Vũ Tình, Chu Bằng như được tiêm máu gà, chuyên chọn đồ ngon mang qua cho cô ta.
Hơn nữa Chu Bằng còn vỗ ngực bảo đảm: “Vũ Tình, em muốn anh làm gì cứ việc nói một câu. Em biết đấy, vì em, anh có thể làm bất cứ điều gì!”
Phương Vũ Tình hiếm khi nở nụ cười với Chu Bằng: “Cảm ơn anh, Chu Bằng! Anh thật tốt.”
Chỉ vài câu đường mật, cô ta đã đuổi được Chu Bằng đi. Sau đó trở vào phòng, lập tức thay đổi sắc mặt: “Xì, cái hạng như anh mà cũng dám có ý đồ với tôi? Đợi kiếp sau đi!”
Trong cả tòa nhà, bầu không khí đã bắt đầu trở nên dị thường. Nhiệt độ cực thấp, dù có bật điều hòa liên tục thì nhiệt độ trong phòng vẫn ở mức âm. Điều này khiến những người miền Nam ở Thiên Hải căn bản không thể thích nghi nổi.
Hơn nữa bọn họ không có thói quen tích trữ vật tư, hai ngày bị băng phong đã khiến tủ lạnh các nhà cạn kiệt. Dù Lâm Đại Mã vẫn rêu rao rằng không sao, tuyết tai sẽ sớm qua đi, nhưng trong lòng mọi người đều đã nảy sinh lo ngại.
Tuy nhiên, tất cả những điều này Trương Dịch đều thu vào tầm mắt, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Tận thế đến, mọi sự chuẩn bị của hắn đều cực kỳ đầy đủ, ngày tháng trôi qua còn thoải mái hơn cả trước khi tận thế tới.
Hắn giống như một người ngoài cuộc, tĩnh lặng quan sát vở kịch lớn bên ngoài.
Trần Chính Hào và đám đàn em sau khi bị Trương Dịch dạy dỗ một trận, tạm thời không tiếp tục đến tìm phiền phức nữa. Bọn chúng cũng biết nhà Trương Dịch không dễ đột phá.
Hơn nữa một chân của Trần Chính Hào coi như đã phế, nếu không đến được bệnh viện, không quá vài ngày sẽ thành tàn phế suốt đời. Còn những tên tép riu khác, sau khi bị dội nước lạnh khắp người, từng tên một đều rơi vào trạng thái cảm sốt.
Không có phương pháp sưởi ấm, bọn chúng mang thân xác bệnh tật, có lẽ chưa chết vì thiếu lương thực thì đã chết vì sốt cao trước rồi.
Trương Dịch ở nhà, vẫn luôn dựa vào việc chơi game và xem nhóm chat để giết thời gian. Lúc rảnh rỗi, hắn cũng sẽ tập thể dục rèn luyện một chút. Dù sao trong nhà cũng có rất nhiều thiết bị thể thao đều là thương hiệu quốc tế.
Hoặc là, hắn sẽ đọc các loại sách chuyên môn tải từ trên mạng về. Ví dụ như “Sổ tay bác sĩ chân đất” và “Sổ tay huấn luyện dân binh”.
Cẩn tắc vô ưu, nắm vững những kiến thức chuyên môn này, sau này không dùng đến là tốt nhất, vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp, biết đâu có thể cứu mình một mạng.
Bên ngoài tuyết rơi trắng trời, bầu trời bị mây mù bao phủ đến mức khó phân biệt được ngày đêm.
Sáng ngày thứ ba, Trương Dịch bò dậy từ trên giường, một tay cầm miếng vịt quay Tiện Nghi Phường thơm phức, một tay nhìn đồng hồ.
“Sắp đến lúc rồi, kịch hay cũng sắp bắt đầu.”
Trương Dịch thản nhiên nói. Đúng lúc này, nhóm chat trên điện thoại cũng hoàn toàn bùng nổ!
Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm (Dịch)