Về lại phòng học, Phương Bình đáp lại Trần Phàm vài câu, rồi bắt đầu xem số sách vở lão sư đã đưa.
Qua loa nhìn một hồi, Phương Bình đau đầu vô cùng. Kỳ thi chuyên ngành võ khoa liên quan đến rất nhiều tri thức. Nội dung chủ yếu nhất chính là sự nhận thức về bản thân. Là một dự bị võ giả, nếu ngay cả cấu tạo thân thể của chính mình cũng không rõ ràng, làm sao có thể rèn luyện thể phách của mình tốt hơn?
Nhân thể có bao nhiêu khối xương, bao nhiêu đường kinh mạch chủ yếu, hệ thống tuần hoàn huyết dịch... Những tri thức này đều là thứ nhất định phải nắm giữ. Bao gồm sự sắp xếp, tên gọi của xương cốt, tác dụng của ngũ tạng lục phủ, cùng với giải thích một số danh từ riêng của võ đạo. Cùng một loạt thường thức cơ bản liên quan đến y học, dược vật học.
Mặt khác, trong tư liệu lão sư đưa còn bao gồm *Võ Đạo Lịch Sử Học*, *Cổ Kim Danh Nhân Truyện*, *Cơ Sở Vũ Khí Đại Toàn*, *Cơ Sở Võ Thuật Sáo Lộ Yếu Điểm*... Đừng nói là đọc kỹ, tùy tiện lấy ra một bản, Phương Bình nhìn vài trang đã có chút hoa mắt. Mà số sách vở chất đống trước mắt hắn tổng cộng nhiều đến hơn mười cuốn. Muốn đọc từ đầu đến cuối những cuốn sách này, đây chính là một công trình vĩ đại. Dù cho Phương Bình xem như đọc tiểu thuyết, e rằng đọc xong thì kỳ thi Đại học cũng không còn xa nữa. Mà tiếp theo, Phương Bình còn phải ôn thi các môn văn hóa nữa. Sách giáo khoa của bao nhiêu năm trước, dù cho nội dung kiến thức vẫn còn đó, muốn khôi phục trạng thái cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
"Đau đầu quá!"
Trần Phàm bên cạnh thấy Phương Bình sắc mặt tái nhợt, mặc dù có chút bất mãn việc Phương Bình không nói với mình về việc đăng ký trước, nhưng lúc này vẫn an ủi: "Sự tại nhân vi mà, cũng không thể lãng phí phí đăng ký chứ?"
Phương Bình liếc mắt một cái, không ngờ trong mắt ngươi, ta nỗ lực chính là vì 10 ngàn đồng tiền phí đăng ký này?
Trần Phàm không để ý đến hắn, an ủi một câu, rồi tiếp tục nói: "Đáng tiếc, chúng ta không phải võ giả. Nếu trở thành võ giả, tinh lực dồi dào, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không sao. Nghe nói cao giai võ giả, đại não cùng tốc độ xử lý của máy tính chẳng khác gì nhau. Những cường giả kia, mặc kệ là kinh doanh xí nghiệp hay xử lý chính sự, một người có thể sánh được mười người bình thường còn chưa đủ, tinh lực dồi dào đáng sợ. Ta nghe nói, năm đó Mã Tông sư lập nghiệp, tài chính có hạn, nhân lực thiếu thốn, đỉnh điểm là ròng rã bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, một tuần làm công việc một năm của người bình thường. Khi đó võ đạo thực lực của Mã Tông sư còn chưa quá mạnh, đổi thành hiện tại, biết đâu một tháng đều có thể không ngủ, nghĩ thôi cũng thấy ước ao. Chúng ta nếu có thể phách và tinh lực của võ giả, văn hóa khóa có là gì, thi được điểm tối đa cũng không phải không thể."
Trần Phàm đầy vẻ tiếc nuối. Bây giờ các kỳ thi Đại học, hàng năm quả thực có không ít người thi được điểm tối đa. Học sinh cấp ba ở các thành phố lớn, dù cho không trở thành võ giả chính thức, nhưng khoảng cách với võ giả cũng chỉ còn một bước mà thôi. Dưới tình huống này, những người này tuy rằng phân tâm nhưng đa dụng, năng lực phân tích và trí nhớ đều đáng sợ kinh người, hàng năm các trạng nguyên văn khoa của các tỉnh hầu như đều bị những dự bị võ giả này đoạt mất.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Phương Bình chân mày khẽ giật, Trần Phàm không có điều kiện này, nhưng ta đây lại chưa chắc đã không có. Những chỗ tốt của khí huyết mạnh mẽ, Phương Bình đã ít nhiều lĩnh hội được. Ngày hôm qua khí huyết tăng thêm một ít, Phương Bình quả thực cảm thấy bản thân so với trước đây tinh lực dồi dào hơn rất nhiều, nếu như là trước đây, ngủ trễ dậy sớm chắc chắn buồn ngủ rũ rượi. Có thể hiện tại, lại không hề có cảm giác này. Đây là chỗ tốt của khí huyết mạnh mẽ, mang lại cho người bình thường tinh lực càng dồi dào.
Vậy "Tinh Thần" trên bảng có tác dụng gì đây? Trong lòng Phương Bình mơ hồ có đáp án rồi, có lẽ, lần sau ta nên thử một chút mới đúng. Điểm Tinh Thần tăng trưởng, nếu thật có thể làm cho ta trí nhớ và lực lý giải mạnh mẽ hơn, vậy biết đâu những kỳ kiểm tra sau này, sẽ không còn là chỗ khó nữa rồi. Dù cho không thi được trạng nguyên, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, Phương Bình cũng đã thỏa mãn rồi.
Vài câu nói vô tình của Trần Phàm, đúng là đã giúp Phương Bình giải tỏa được không ít ưu phiền. Xem ra, còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, thí nghiệm một phen mới được. Bất luận là khí huyết tăng trưởng, hay là tinh thần tăng trưởng, đều không thể rời bỏ tiền. Không tiền, hết thảy đều là vô nghĩa.
...
Chương trình học tập ban ngày, vẫn chủ yếu là ôn tập và làm bài. Phương Bình không lãng phí thời gian, đại đa số thời gian đều là đọc sách, mà không viết bài. Lão sư nhìn thấy, cũng không nói gì, đến lúc này, mọi việc đều tùy vào sự tự nguyện của học sinh. Huống hồ mấy vị lão sư cũng nghe nói Phương Bình đăng ký dự thi võ khoa, bởi vậy dù cho Phương Bình có lấy sách vở thi chuyên ngành võ khoa ra đọc trên lớp, các thầy cô cũng không quấy rầy.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua.
Chờ tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, lần này Phương Bình không rời đi cùng Trần Phàm và đám bạn, mà đi về phía Ngô Chí Hào.
Ngô Chí Hào vừa sắp xếp túi sách, vừa cười nói: "Thấy ngươi hôm nay đều ở đọc kiến thức thi chuyên ngành, cảm thấy thế nào?"
"Cũng được, ngược lại không quá khó, chỉ là quá nhiều và quá tạp thôi."
"Có một số kiến thức không thi toàn quốc, lát nữa đợi ngươi photo copy tập ghi chép của ta, cứ dựa theo đó mà ôn tập là được. Đến lúc đó nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta."
"Đa tạ, phiền ngươi rồi."
Phương Bình một lần nữa nói lời cảm tạ, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Ngô Chí Hào nói ra lời nói ấy thực sự không dễ chút nào. Có những học sinh xuất sắc, đến khi kiểm tra, ước gì những người khác đều không biết gì, chỉ mình hắn biết thì tốt rồi. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc Đại khảo võ khoa không hạn chế theo lớp học. Ngô Chí Hào cũng không coi Phương Bình là đối thủ tiềm ẩn, đối thủ của hắn là những người ở lớp trọng điểm, là tất cả học sinh xuất sắc ở Dương Thành, thậm chí là những học sinh xuất sắc trên toàn quốc. Phương Bình một người ngay cả kiến thức căn bản cũng không hiểu, nhất định không phải đối tượng hắn muốn vượt qua. Nếu như ngay cả chút tầm nhìn này cũng không có, làm sao có thể trở thành võ giả?
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra khỏi trường.
...
Nhà của Ngô Chí Hào cách Nhất Trung không quá xa. Cách Nhất Trung hơn mười phút đi bộ, cũng là một khu chung cư, bất quá hoàn cảnh rất tốt, ở Dương Thành xem như loại xa hoa.
Đến bên ngoài khu chung cư, Phương Bình liếc mắt nhìn, quả thực có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Ngô Chí Hào trong nhà ít nhất phải là biệt thự. Đối với người bạn học cũ này, Phương Bình trên thực tế cũng không quá hiểu rõ, dù cho đời trước, hai người giao thiệp cũng không quá nhiều. Bất quá quay đầu vừa nghĩ, dường như cũng bình thường. Điều kiện gia đình của Ngô Chí Hào dù tốt, nhưng cũng tốt có hạn, bằng không thì cũng không đến nỗi không vào lớp trọng điểm. Lớp trọng điểm cấp ba, ngươi bỏ thêm ít tiền vẫn có thể vào. Đương nhiên, cũng không loại trừ loại người thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, cố ý lựa chọn vào ban phổ thông.
Khu chung cư xa hoa, bộ phận quản lý cũng tương đối có trách nhiệm, không giống như nhà Phương Bình, tùy tiện ai cũng có thể đi vào, nơi này còn phải quẹt thẻ vào cửa. Hai người vào khu chung cư, Ngô Chí Hào vừa đi vừa nói: "Ngày kia Vương sư huynh về trường, cũng không biết có cơ hội nói chuyện riêng vài câu hay không."
"Trường học lần này cuối cùng cũng coi như làm chút chuyện ra trò, Vương sư huynh chính là thần tượng của đám học sinh ban phổ thông chúng ta. Năm ngoái có hai vị võ khoa sinh từ ban phổ thông thi đậu võ khoa, Vương sư huynh chính là một trong số đó."
"Trước kỳ thi Đại học, thành tích Vương sư huynh kỳ thực cũng bình thường, có thể tháng cuối cùng, đột nhiên bạo phát, Vương sư huynh thi đậu Nam Giang Võ Đại, quả thực làm người ta há hốc mồm. Cũng không biết có bí quyết gì hay không, nếu có thể học được chút ít..."
Ngô Chí Hào nói lan man vài câu, có chút tiếc nuối, dù có bí quyết đi chăng nữa, chuyện như vậy đối phương cũng sẽ không công khai nói ra. Phương Bình nghe vậy cảm thấy có chút dị thường, nghe thế này, sao lại có cảm giác giống ta thế này? Chẳng lẽ, đối phương cũng là Trọng Sinh?
Bất quá Ngô Chí Hào tiếp theo lại nói vài câu, nghe thấy không giống lắm, hẳn là quả thực là kết quả của sự bùng nổ của người bình thường.
...
Trong lúc chuyện phiếm, hai người đã đến nhà Ngô Chí Hào.
Khoảnh khắc mở cửa, Ngô Chí Hào theo bản năng nhìn Phương Bình một cái, kết quả Phương Bình mặt mũi bình thản, quả thực khiến Ngô Chí Hào có chút dị thường. Nhà Ngô gia không nhỏ, hơn nữa còn là loại phục thức, lầu trên lầu dưới, trang trí nhìn vào bây giờ cũng rất xa hoa. Dưới tình huống này, loại học sinh nghèo như Phương Bình, bình thường vào cửa đều sẽ ước ao, dù cho không ước ao, cũng không đến nỗi không hề có chút gợn sóng. Có thể Phương Bình quả thực không có chút gợn sóng nào, biểu tình rất tự nhiên.
Nếu như biết tâm tư Ngô Chí Hào, Phương Bình nhất định sẽ thật tốt thỏa mãn nguyện vọng của đối phương một phen, đáng tiếc Phương Bình lúc này quả thực không nghĩ nhiều đến thế. Còn về ước ao hay kinh ngạc, cái đó đều là vô nghĩa. Kiếp trước Phương Bình, sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ sự ủng hộ của cha mẹ cộng thêm sự tích lũy của bản thân, cũng mua một căn nhà không nhỏ. Trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng so với Ngô gia lúc này cũng không hề kém cạnh. Thêm vào việc Phương Bình vẫn là mua ở thành phố tỉnh lỵ, nếu thật muốn so sánh, giá cả e rằng còn đắt hơn căn lầu phục thức này của Ngô gia. Hơn nữa hắn làm việc mấy năm, kiến thức rộng khắp, đều đã đi tham quan biệt thự ở Kinh Đô và Ma Đô, làm sao vì một căn lầu phục thức nhỏ ở thành phố nhỏ mà phải khiếp sợ.
...
Trong nhà Ngô Chí Hào có người, mẫu thân hắn đang ở nhà. Thấy nhi tử dẫn bạn học về, người phụ nữ cũng không nói thêm gì, khách sáo vài câu, Ngô Chí Hào liền dẫn Phương Bình đi lên lầu.
Đầu tiên là tìm tập bút ký của mình ra đưa cho Phương Bình. Rất nhanh, Ngô Chí Hào liền mang theo Phương Bình ra khỏi thư phòng, đi về phía một gian phòng bên cạnh.
"Đây là phòng tập thể hình, Khí Huyết Dụng Cụ liền ở chỗ này."
Ngô Chí Hào mở cửa phòng tập thể hình, trong phòng kỳ thực trang trí so với bình thường đơn giản, khí giới cũng không quá nhiều. Tạ tay, tạ đòn, máy chạy bộ, và máy nâng chân chính là toàn bộ. Mặt khác, có một loại khí giới tương tự, Phương Bình chưa từng thấy, phòng tập thể hình kiếp trước cũng chưa từng thấy qua. Với ghế mát-xa quả thực có chút tương tự, bất quá bên cạnh còn nối liền một màn hình, nếu không đoán sai thì hẳn là Khí Huyết Dụng Cụ rồi.
Sự thực chứng minh, nhãn lực Phương Bình cũng khá. Ngô Chí Hào dẫn Phương Bình đi tới bên cạnh "ghế mát-xa", cười ha hả nói: "Đây chính là Khí Huyết Dụng Cụ, bất quá nhà ta là bản đơn sơ, không thể nào so sánh được với loại ở bệnh viện. Loại ở bệnh viện gần như khoang vũ trụ vậy, có thể đo lường toàn diện. Loại ở nhà ta đây, chỉ có thể kiểm tra đại khái. Ngươi nằm trên đó, ta giúp ngươi gắn Túc Cảm Khí, sau đó ngươi dùng chút sức lực..."
"Dùng chút sức?"
Phương Bình hơi lộ vẻ nghi hoặc, Ngô Chí Hào cười giải thích: "Khí huyết bình thường đều ở trạng thái bình ổn, chỉ khi sôi trào lên, mới có thể đạt đến đỉnh phong. Không chỉ thân thể sôi trào, tâm tình cũng phải sôi trào lên. Kiểm tra khí huyết không đơn thuần là huyết dịch, bao gồm cả vô hình Khí, cái này ta cũng nói không rõ ràng. Tóm lại thân thể và tâm tình ngươi đều sôi trào lên, mới có thể đạt đến đỉnh phong chân chính của ngươi. Thấy bàn đạp bên dưới Khí Huyết Dụng Cụ không? Sau đó dùng sức duỗi thẳng chân, hai tay cố gắng kéo căng về phía sau, nói chung là cứ dốc hết sức bình sinh ra là được rồi. Hiện giờ đo lường ở nhà còn không sao, đến lúc kiểm tra sức khỏe, nhất định phải dốc hết toàn lực..."
Ngô Chí Hào giải thích một hồi, chờ Phương Bình gật đầu ra hiệu đã hiểu, lúc này mới ra hiệu Phương Bình nằm lên đó. Chờ Phương Bình nằm lên, Ngô Chí Hào lại ở bốn phía "ghế mát-xa" cầm lấy mấy cây "Túc Cảm Khí" gần như ống nghe, lần lượt dán ở hai tay, hai chân, trái tim, trán của Phương Bình mấy chỗ.
"Khi thật sự kiểm tra sức khỏe, sẽ không giống thế này, đến lúc đó sẽ không dán Túc Cảm Khí lên thân thể ngươi, mà là tiến vào Khí Huyết Kho, ngươi tự do hoạt động là được. Khí Huyết Kho có thể thông qua một loạt thủ đoạn, đạt được kết quả phản hồi cụ thể, khi đó mới có thể đo lường ra điểm khí huyết chân thực của ngươi."
Nói xong, Ngô Chí Hào mở màn hình bên cạnh, vội vàng nói: "Có thể bắt đầu rồi, nhớ kỹ, vận động dữ dội, tâm tình cũng bắt đầu dập dềnh, thực sự không được thì nghĩ một chút phim ảnh..."
Phương Bình vốn đang chuẩn bị dùng sức, suýt nữa phì cười. Cái tên này, hóa ra cũng không thành thật đến thế. Không để ý đến cái tên này, Phương Bình nhẹ hít một hơi sâu, rồi hai chân liền mãnh liệt đạp lên bàn đạp dưới chân, hai tay cũng dốc hết toàn lực kéo căng về hai bên!
Ngô Chí Hào bên cạnh, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình bên cạnh...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh A Sư Huynh [Dịch]