Ga tàu hỏa.
Phương Bình tiện tay tóm lấy một kẻ vừa thò tay móc túi, bóp chặt cổ tay đối phương, trong chớp mắt đã tím bầm.
Kết quả vô cùng bất ngờ, đối phương không hề chống trả, cũng chẳng rút dao, mà cúi đầu khom lưng hướng Phương Bình lộ ra ánh mắt cầu xin.
Phương Bình khẽ lắc đầu, rồi buông tay cho đối phương. Chờ đến khi thấy kẻ đó chạy nhanh như thỏ, cùng với mấy tên đồng bọn có vẻ gần đó, tất cả đều trong chớp mắt biến mất không dấu vết.
Phương Bình không khỏi cảm khái, thế giới này đã khác rồi, lũ trộm cắp cũng khá chật vật.
Trong một thế giới có võ giả, ai biết người bên cạnh mình có phải võ giả hay không?
Cứ tùy tiện ra tay trộm cắp, nếu gặp phải võ giả, lại là người thích hung hăng đấu đá, thì chỉ còn cách nhún nhường tỏ vẻ đáng thương.
Hiển nhiên, cái bóp tay vừa rồi của Phương Bình đã khiến đối phương ý thức được, khả năng đã gặp phải võ giả rồi.
***
Chuyện ở ga tàu hỏa chỉ là một việc vặt vãnh.
Buổi chiều 4 giờ 20 phút, Phương Bình thuận lợi đến ga tàu Dương Thành.
Lần nữa trở về Dương Thành, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi ga tàu hỏa, Phương Bình không khỏi dâng lên một tia cảm khái.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Kim Dương, đối phương cũng cảm khái vô hạn.
Khi ấy, Phương Bình chẳng thể nào lĩnh hội được tâm tình này.
Nhưng lần này trở về Dương Thành, dù Phương Bình không chấp hành nhiệm vụ gì, không trải qua quá nhiều chuyện sinh tử, nhưng cũng chỉ mấy tiếng trước, hắn tự tay đánh chết hai vị võ giả trẻ tuổi.
Một thành thị nhỏ bé như Dương Thành, luôn yên ả, thanh bình đến lạ.
Võ giả, cao cao tại thượng, nhưng lại xa rời cuộc sống bình dị của mọi người.
Quanh năm suốt tháng, có lẽ ngay cả một vụ án giết người cũng sẽ không xảy ra.
Có ai biết Vương Kim Dương đang quét sạch tứ phương, uy danh hiển hách bên ngoài không?
Có ai biết, hắn Phương Bình không chỉ trở thành võ giả, mà còn đánh giết hai vị Nhất phẩm đỉnh phong không?
Đều chẳng ai biết!
Bọn họ chỉ biết đại sự trên mạng, biết Mã Tông sư trên QQ đột phá đến Bát phẩm, biết Ali Mã đại sư chính thức trở thành Tông sư.
Trong mắt bọn họ, thế giới chỉ lớn đến vậy thôi, võ giả cũng đơn giản đến thế.
“Như vậy cũng rất tốt...”
Đứng ngoài ga tàu hỏa, Phương Bình khẽ nói.
Tiến vào Võ Đại một tháng, có một số chuyện Phương Bình không phải là không biết gì cả.
Hàng năm đều có lượng lớn võ giả thiệt mạng, hàng năm đều có võ giả vì hóa điên và phạm tội do áp lực, gây ra những thảm án đẫm máu khiến người ta nghẹt thở.
Thế nhưng những chuyện này, đều bị tầng lớp cao hơn che giấu rồi.
Trong đó, Võ Đại cũng đang ra sức che đậy.
Nếu đổi thành kiếp trước, Phương Bình nhất định sẽ “anh hùng bàn phím” vài câu, rằng đây là tước đoạt quyền được biết của chúng ta!
Thế nhưng kiếp này, Phương Bình lại cảm thấy, chuyện như vậy nên được che giấu.
Người bình thường cứ sống cuộc sống bình thường của họ, hạnh phúc an nhàn, dù cho không quá giàu có, nhưng cũng chẳng nghe nói ai chết đói.
Những chuyện này truyền ra ngoài có lợi ích gì sao?
Ngoài việc tạo ra sự hoảng loạn, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào!
Thật sự muốn gặp phải võ giả hung ác cực độ, người bình thường chẳng thể chống cự, chỉ tăng thêm thương vong.
Ngươi không biết chuyện, thì dù có gặp phải những kẻ ác này, đối phương cũng chưa chắc sẽ tính toán với ngươi.
Trời sập, có người cao lớn chống đỡ, người cao lớn không chống nổi, thì còn có Phương Bình những võ giả tầng thấp này.
Đến khi Phương Bình bọn họ cũng không chống nổi, đó mới là lúc dân chúng có được quyền được biết, bởi vì ngay cả giai cấp đặc thù cũng không chống đỡ nổi, khả năng thật sự đã đến tận thế rồi.
Những ý niệm này chợt lóe lên rồi biến mất, Phương Bình lắc đầu không nghĩ thêm nữa, cất bước hướng về nhà đi đến.
***
Quan Hồ Uyển.
Cổng lớn.
Phương Bình vừa đi tới cửa, bỗng nhiên có người kinh ngạc kêu lên: “Phương Bình!”
Phương Bình vừa nghe thấy âm thanh, lập tức mừng rỡ, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Nha đầu này, lại tới cửa đón ta, ta lại không báo hôm nay trở về.”
Huynh muội chính là huynh muội, người thân chính là người thân.
Dù cho không biết ngươi muốn trở về, cũng sẽ ngóng trông, vẫn chờ ngươi.
Phương Bình cảm thấy vui mừng, vốn định xoa bóp cái khuôn mặt tròn trịa phúng phính kia, giờ khắc này lại có chút ngượng tay.
“Phương Viên, hiểu chuyện đấy, nhưng không cần đón đâu, ca ngươi bây giờ là võ giả, một cái vali nhỏ, tiện tay nhấc lên là được rồi.”
Phương Bình vừa đi đến chỗ Phương Viên, vừa khen muội muội một câu.
Phương Viên bày ra biểu tình như gặp quỷ, vẻ mặt bối rối nói: “Phương Bình, sao ngươi lại về vào buổi chiều rồi?”
“Buổi sáng đông người, buổi chiều ít người, buổi chiều về rất tốt...”
“À, là rất tốt...”
Phương Viên nuốt một ngụm nước bọt, tiếp đó vội vàng nói: “Về trước cũng không gọi điện thoại, thật là, chúng ta nhanh lên lầu!”
Phương Bình cười nói: “Không vội, ngươi ở đây chờ bao lâu rồi? Thật là, bây giờ trời cũng rất nóng, ở nhà chờ là được rồi...”
“Đại tỷ!”
“Phương tỷ, chúng ta đến rồi!”
“Đại tỷ, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải dạy dỗ thật tốt đám người ở Phụ Trung kia, đám ba tám đó lại dám cướp địa bàn của chúng ta!”
“Đại tỷ, ngươi còn tìm nam sinh đến à? Nam sinh dính líu không hay lắm đâu?”
“Tìm thì cũng tìm người khỏe mạnh một chút chứ, người này hình như hơi gầy thì phải?”
“...”
Phương Bình: “...”
Phương Bình quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh có bảy, tám cô bé cùng tuổi với Phương Viên đang nhảy nhót đi tới.
Những người này tuy nhỏ tuổi, nhưng lời nói trong miệng lại khiến người ta mơ hồ.
“Đại tỷ?”
Sắc mặt Phương Bình trong chớp mắt đen như đáy nồi!
Ta không ở nhà hai tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phương Viên tròn trịa đã thành chị đại rồi ư?
Hay là nói, vừa rồi nàng không phải đang chờ mình, mà là đang đợi đám tiểu nha đầu này, chuẩn bị cùng đi cướp địa bàn?
Ta mẹ nó đã bỏ lỡ điều gì?
Phương Viên mặt mày ỉu xìu, vẻ mặt đưa đám nói: “Ta nếu nói, đây là hiểu lầm, ngươi tin không?”
“Ha ha!”
“Ca, ngươi nghe ta giải thích...”
“Ca?”
Phương Viên bên này vừa thốt ra tiếng “Ca”, đột nhiên, trong mấy cô bé kia, có người vui vẻ nói: “Phương lão đại về rồi, chúng ta có chỗ dựa rồi!”
“Bình ca về rồi!”
“Bình ca nhưng là võ giả đó, Viên Bình Xã của chúng ta sắp nổi tiếng rồi!”
“Đại ca được!”
“...”
Mấy cô bé mồm năm miệng mười la hét ầm ĩ, có người nhìn thấy sắc mặt Phương Viên không đúng, hai cô bé có quan hệ tốt với nàng bỗng nhiên la lớn: “Chạy mau!”
“Đại ca, chúng ta nhận lầm người rồi, không phải tìm Viên Viên đâu!”
“Chạy đi!”
“Sao lại chạy?”
“Còn hỏi, chạy trước đã!”
“...”
Mấy cô bé hớt hải, Phương Bình hầu như còn chưa kịp mở miệng, đã thấy các nàng như một làn khói biến mất không dấu vết rồi.
Khóe miệng Phương Bình co rúm, bỗng nhiên đưa tay dùng sức véo lấy má Phương Viên, nửa cười nửa không nói: “Được đấy, lớn gan rồi!”
“Đại tỷ!”
“Từ khi nào Phương Viên tròn trịa lại biến thành đại tỷ rồi?”
“Còn Viên Bình Xã!”
“Ta cho ngươi Viên Bình Xã, ta cho ngươi đại tỷ đại, ta cho ngươi học đòi du côn nhí!”
Phương Bình tức đến nổ phổi, vừa véo má muội muội, vừa gõ vào gáy nàng!
Ta mới đi có bao lâu chứ?
Nha đầu này vô pháp vô thiên rồi!
“Ca, ta bị oan mà...”
Phương Viên bị véo má, vẻ mặt phiền muộn, giải thích ấp úng.
“Oan uổng cái gì mà oan uổng! Ta tận mắt nhìn thấy, Phương Viên, ngươi bây giờ lớn gan lắm a, ca ngươi ở Võ Đại cũng không dám làm lão đại, ngươi thì hay rồi, còn nhanh hơn cả ta!
Còn nữa, ta mới là đại ca ngươi, Viên Bình Xã có ý gì?
Sao không gọi Bình Viên Xã?
Không đúng, phi, cái hội nhóm nào cũng phải dẹp ngay!”
Phương Bình một tay kéo má muội muội, một tay kéo vali hành lý hướng về nhà đi.
Phương Viên đáng thương vô cùng vội vàng đuổi kịp, trong lòng ai oán tột cùng, ai biết ngươi hôm nay trở về, còn nữa, ta thành lập hội nhóm, đương nhiên phải để tên ta ở đằng trước chứ.
Còn nữa, đừng véo má có được không, nói chuyện tử tế không được à?
***
Đến nhà, Phương Bình cũng không tự mình mở cửa, vẫn một tay véo má, một tay mang vali hành lý, mở miệng nói: “Mở cửa!”
Phương Viên lườm một cái, ngươi bóp má nghiện rồi đúng không!
Đáng tiếc bây giờ là tài nghệ không bằng người, lại bị bắt tại trận, Phương Viên đành phải móc chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Phương Bình liền nghe thấy giọng nói của mẫu thân vọng đến: “Viên Viên về rồi à?”
“Mẹ, là con.”
“Bình Bình?”
Lý Ngọc Anh vội vàng từ phòng bếp đi ra, vừa nhìn thấy Phương Bình, lập tức vui vẻ nói: “Mẹ còn tưởng con không về, hôm qua hỏi con, con không phải nói không chắc sao?
Thật là, về cũng không gọi điện thoại, mẹ gọi điện thoại cho cha con rồi, bảo ông ấy lát nữa mang chút phá lấu về...”
“Mẹ!”
Một bên bị lãng quên, Phương Viên đầy mặt oan ức, mẹ không thấy con bị Phương Bình véo má sao?
Mặt sưng vù rồi, còn không cứu con gái mẹ sao?
Lý Ngọc Anh hình như lúc này mới nhìn thấy con gái, thấy hai huynh muội vừa gặp mặt đã làm ầm ĩ lên, dở khóc dở cười nói: “Hai đứa làm sao thế này?”
Phương Bình có chút bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ nên quản giáo con bé này nhiều hơn, mẹ đoán xem con vừa nhìn thấy gì ở dưới lầu?”
“Con bé này muốn lật trời đây mà! Con bé này lại lập ra một hội nhóm, còn muốn đi cướp địa bàn nữa chứ...”
“Con nói cái gì đó... Cái gì Viên Bình Xã?”
Lời nói của Lý Ngọc Anh khiến Phương Bình trợn tròn mắt, không ngờ mẹ mình cũng biết ư?
Lý Ngọc Anh cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng là phải dạy dỗ cẩn thận, con bé này, không nói nổi.
Mới tí tuổi đầu, cứ nhất định phải cùng mấy đứa bạn học bày sạp vỉa hè kinh doanh, mỗi ngày còn tranh giành quầy hàng, làm ầm ĩ đến nỗi thầy cô giáo trong trường đều biết.
Con nói làm thêm, vậy con ra chỗ khác mà bày sạp cũng được, mấy đứa nhỏ này, nhất định phải bày sạp ở trường học, các thầy cô đều có ý kiến rồi.
Năm nay đã lớp 9, còn không chuẩn bị cẩn thận thi lên cấp ba, trong nhà nào có thiếu con bé chút tiền này đâu?
Ai, Bình Bình về nói chuyện với nó cũng tốt, con bé này bây giờ không nghe lời...”
“Bày sạp vỉa hè? Tranh giành quầy hàng?”
Phương Bình sững sờ, tình huống này là sao?
Vô thức buông má muội muội ra, mình hình như đã hiểu lầm điều gì rồi!
Phương Viên phiền muộn xoa xoa gò má, ấm ức nói: “Phương Bình, không phải chỉ là bán một ít đồ của ngươi thôi sao? Cần gì phải véo ta đến bây giờ chứ?
Ngươi lại không cần, ta tận dụng phế liệu, mở rộng thị trường...”
“Câm miệng!”
Phương Bình quát lớn một tiếng, giận dữ nói: “Sớm đã nói với ngươi, đừng làm những chuyện này, ngươi lại quậy phá lung tung!
Tự mình quậy phá còn chưa đủ, còn lôi kéo bạn học cùng làm ầm ĩ nữa!
Không nghe lời mẹ nói sao?
Thầy cô giáo đã có ý kiến rồi!”
Phương Bình thuận đà làm tới, vội vàng đánh trống lảng, chẳng mảy may thấy áy náy vì sự hiểu lầm của mình.
Nói xong, Phương Bình lại nghiêm mặt nói: “Ngươi bán đồ gì của ta?”
Phương Viên không lên tiếng.
Lý Ngọc Anh buồn cười nói: “Trừ hai bộ quần áo để thay giặt, những thứ đồ khác của con đều không còn.”
“Cái gì?”
Phương Bình hơi sững sờ, ta từ nhỏ đến lớn, dù không có gì nhiều, nhưng lớn đến chừng này, đồ vật lặt vặt cũng không ít chứ?
Bây giờ mẹ nói gì?
Không còn gì cả!
Phương Bình cũng không nói lời nào, vội vàng xông vào phòng mình.
***
Sau một phút, sắc mặt Phương Bình đen như sắt, từ trong phòng đi ra.
“Phương Viên, ngươi được lắm!”
“Bàn chải đánh răng của ta cũng không còn!”
“Dép của ta đâu?”
“Chén trà đâu?”
“Khăn mặt cũng không còn!”
“...”
Phương Bình có ý muốn một tát đánh chết nha đầu này, không ngờ ca ngươi không về đúng không?
Phương Viên cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Mua cho ngươi cái mới còn không được sao? Đồ cũ có thể đổi được ba bộ đồ mới, chẳng biết tằn tiện gì cả...”
“Ngươi câm miệng cho ta! Có thể giống nhau sao? Đồ cũ có kỷ niệm, đồ mới có kỷ niệm sao?”
“Chẳng phải đều giống nhau sao, ta cảm thấy cái mới tốt hơn nhiều...”
“Còn dám cãi lại?”
Phương Bình giận dữ, lần này không chỉ một tay véo má, hai tay cùng dùng, bóp lấy mặt Phương Viên mà kéo sang hai bên.
Phương Viên bất đắc dĩ, ấp úng nói: “Được rồi mà, đừng kiếm cớ véo má ta nữa, không thì ta trở mặt đó.”
“Ngươi còn dám trở mặt?”
Phương Bình khịt mũi khinh thường, nhào nặn một hồi, lúc này mới buông tha Phương Viên đang xù lông.
“Sau này không cho phép làm mấy chuyện kiểu này nữa! Có nghe thấy không?
Nếu còn có lần sau, ta trực tiếp đánh gãy chân ngươi!”
Phương Bình nhắc nhở một câu, nha đầu này cũng không biết là do hứng thú hay chỉ là ham vui, cả ngày nghĩ những chuyện này.
Mới tí tuổi đầu chứ?
Dù sao Phương Bình cũng không hy vọng Phương Viên ở cái tuổi này, quậy phá quá nhiều chuyện linh tinh.
Dạy dỗ muội muội một trận, Phương Bình cùng mẫu thân trò chuyện về cuộc sống đại học.
Trong lời kể của Phương Bình, đại học rất tốt đẹp.
Cơm nước ở trường miễn phí, ở là căn hộ độc thân xa hoa, đạo sư đặc biệt yêu quý hắn, đan dược thì cứ việc dùng.
Bạn học cũng rất hòa nhã, các nữ sinh cũng rất nhiệt tình...
Nói chung, đại học trong lời hắn nói gần như là Thiên đường.
Nghe một bên Phương Viên quên cả việc mặt còn đau, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Lý Ngọc Anh cũng rất cao hứng, đặc biệt là trước đó đã biết, con trai mình đột phá thành võ giả.
Lý Ngọc Anh cũng nói một hồi chuyện trong nhà, Phương Bình đột phá thành võ giả, người biết không ít.
Phương Danh Vinh bây giờ lại trở thành công chức chính thức của cục giáo dục, đi làm từ 9 giờ về lúc 5 giờ, công việc chủ yếu chính là uống trà đọc báo.
Lý Ngọc Anh cũng không còn công tác, phụ trách chăm sóc Phương Viên.
Mà Phương Viên, cũng được hưởng lợi từ đó, ở trường học, nàng trở thành chị đại danh xứng với thực, các thầy cô cũng rất chăm chút.
Bên khu dân cư này, Ban quản lý khu dân cư và Ban quản lý tòa nhà, mấy ngày trước còn cùng nhau đến tận nhà thăm hỏi một lần, tặng không ít lễ vật, bây giờ mỗi ngày đều có bảo an tuần tra dưới tòa nhà của họ, dù cho không có tác dụng thực tế gì, nhưng tấm lòng cũng đã tận cùng rồi.
Còn về phí quản lý chung cư gì đó, càng chẳng ai nhắc đến, nhân gia võ giả ở trong khu dân cư của các ngươi, đó là vẻ vang của các ngươi, còn dám đòi phí quản lý chung cư ư?
Trong nhà tất cả đều tốt đẹp, tất cả cũng rất thuận lợi.
Phương Danh Vinh thường xuyên mang đồ về, ăn, uống, đều là phúc lợi mà đơn vị phát.
Nghe mẫu thân tự thuật, Phương Bình cũng rất an lòng.
Có đôi khi, con người chính là dễ dàng thỏa mãn như thế.
Mãi cho đến khi phụ thân trở về, nhìn thấy mặt phụ thân đỏ bừng, tâm trạng so với trước đây tươi tỉnh hơn nhiều lắm, người cũng khỏe mạnh hơn nhiều lắm, Phương Bình càng vui mừng.
Cả nhà ăn một bữa tối thịnh soạn, tất cả đều rất tốt đẹp.
Nếu như không tính đến một vài điều râu ria không đáng kể...
Ví dụ như, lúc Phương Bình ăn cơm, phát hiện bộ bát đũa trong nhà, hình như thiếu đi một bộ.
Ví dụ như, muốn uống nước, không tìm thấy chén trà...
Phương Bình rất muốn hỏi một câu, kẻ nào đầu óc có vấn đề đã mua những thứ này?
Tuy nhiên thấy muội muội bày ra vẻ mặt cảnh giác, Phương Bình quyết định tạm thời buông tha nàng, dù sao lần này nghỉ, mình còn phải đợi mấy ngày, hành hạ nàng cũng chẳng vội gì.
“Vẫn là ở nhà tốt...”
Ăn uống no đủ, Phương Bình lần thứ hai cảm khái một câu, trong lòng mơ hồ lại có chút hoảng sợ, sáng sớm hôm nay, nếu như mình bị người đánh chết, vậy thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Thở ra một hơi, đè xuống những ý niệm này, quý trọng mạng sống là được rồi, chẳng ai muốn chết.
Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm
doanthanhtu
Trả lời1 tháng trước
Bản dịch này ổn áp nè