Logo
Trang chủ
Chương 24: Thăm dò

Chương 24: Thăm dò

Đọc to

An cư tư nguy.

Phương Bình tự thấy những suy tính của mình chẳng có gì sai, bởi mệnh mình là của mình. Dù có tự hù dọa bản thân vì suy nghĩ quá nhiều, cũng vẫn hơn vứt bỏ tính mạng nhỏ nhoi. Kẻ ngu muội xem nhẹ mọi sự mới thật là ngu xuẩn, chết đến nơi còn chẳng biết vì sao mình mất mạng.

Nếu đối phương không có ác ý, vậy thì tốt nhất. Còn nếu có ác ý, việc bản thân có chút chuẩn bị cũng hơn hẳn không có gì. Kỳ thực, theo Phương Bình, việc xác định đối phương có ác ý hay không là chuyện rất đơn giản.

Nếu như đối phương thật sự là một võ giả, vậy khả năng có ác ý là rất lớn! Thời hiện đại chẳng phải thời cổ đại, võ giả là một giai cấp đặc thù trong xã hội. Việc ẩn cư là không tồn tại. Huống chi, ai lại điên rồ đến mức ẩn cư trong một căn phòng trọ tại khu tập thể cũ kỹ? Vì vậy, chỉ cần xác định đối phương có phải võ giả hay không, là có thể đại khái phán đoán ra nhiều điều. Dù cho đoán sai, thì đã sao?

***

Cố gắng tự trấn tĩnh lại, trước đó lòng hoảng loạn cũng không suy nghĩ nhiều, giờ đây Phương Bình lại cảm thấy nguy hiểm trước mắt là không lớn. Nếu đối phương thật sự muốn làm gì đó với hắn, hẳn cũng sẽ lấy quan sát làm chính. Bằng không, không cần thiết phải thuê phòng làm gì. Hắn chỉ là một học sinh phổ thông, một võ giả muốn đoạt mạng hắn, chẳng phải dễ dàng quá sao.

Nếu tạm thời không có hiểm nguy, vậy thì có thể thử xác định thân phận của đối phương. Chỉ với chừng ấy bánh bao lúc sáng sớm, vẫn chưa đủ để chứng minh điều gì, người phàm có sức ăn lớn cũng chẳng phải không có.

Cả ngày, Phương Bình đều tự nhiên viết vẽ linh tinh, có lúc cũng đi cùng Ngô Chí Hào mấy người vòng vo hỏi thăm một vài tình huống. Chờ đến buổi chiều tan học, Phương Bình trong lòng đã có đại khái mưu tính. Hắn tuy rằng không phải võ giả, nhưng cũng không phải một thanh niên mười mấy tuổi thực sự, hắn đã gần ba mươi tuổi, ít nhất về mặt tâm lý cũng mạnh hơn nhiều so với những học sinh cấp ba này.

***

Khu dân cư Cảnh Hồ Viên.

Vừa tan học, Phương Bình liền vội vã trở về nhà. Hôm nay không tan học sớm, Phương Viên đã về nhà trước hắn, mẫu thân vẫn như mọi khi đang bận rộn trong bếp.

Vừa vào đến nhà, Phương Bình đầu tiên là vào phòng vệ sinh, rồi lại ra sau vườn đi một vòng. Phương Viên đang xem TV, hơi ngạc nhiên, lão ca thay đổi tính nết rồi sao? Mấy ngày nay, Phương Bình hễ thấy nàng là lại véo má nàng, ấy là việc hắn làm nhiều nhất. Nàng vừa rồi đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả Phương Bình về nhà, xoay đông xoay tây, chẳng thèm nhìn nàng một cái.

Chờ Phương Bình đi trở lại phòng khách, Phương Viên kỳ quái nói: "Phương Bình, tìm cái gì vậy? Đánh rơi tiền rồi sao?"

Phương Bình cười ha hả nói: "Ca ngươi nghèo xơ nghèo xác, tiền đâu mà đánh rơi." Nói xong, Phương Bình hơi lớn tiếng hỏi: "Mẹ, đại thúc trên lầu có nhà không ạ?"

"Sao thế con?" Trong phòng bếp, Lý Ngọc Anh kỳ quái hỏi một câu, con trai hỏi thăm người thuê trọ trên lầu làm gì?

"Con vừa xem phòng vệ sinh, trên trần nhà dường như có chút thấm nước, chẳng phải người trên lầu mới chuyển đến, tắm rửa không chú ý, lại làm thấm nước đó chứ?"

"Có à?" Lý Ngọc Anh thật sự không để ý chuyện này, thuận miệng nói: "Nếu không nghiêm trọng thì thôi, nhà cũ đều như vậy mà con..."

"Dù sao cũng phải nhắc nhở một tiếng, đại thúc trên lầu ở nhà, con đi nói chuyện. Người ta mới đến, đại khái cũng không rõ ràng lắm."

Nghe con trai nói vậy, Lý Ngọc Anh cũng không ngăn cản, bảo: "Chắc là ở nhà đó con, buổi chiều về mẹ còn thấy hắn mua đồ về, cũng không nghe thấy tiếng mở cửa."

Lầu trên lầu dưới cách âm không tốt, mở cửa đóng cửa, động tĩnh hơi lớn cũng đều có thể nghe thấy.

Phương Bình cũng không hỏi nhiều nữa, liền bước ra cửa chuẩn bị lên lầu tìm người. Phương Viên thấy hắn thật sự muốn lên nói chuyện, không khỏi có chút cạn lời, trước đây Phương Bình cũng sẽ chẳng quản những chuyện này, gần đây càng lúc càng kỳ quái.

***

Lầu hai.

Phương Bình hít nhẹ một hơi, ép mình phải trấn tĩnh lại. Đưa tay gõ gõ cửa chống trộm. Trong phòng rất yên tĩnh, tựa như căn bản không có ai ở.

Phương Bình không bỏ cuộc, lần nữa gõ cửa, mở miệng nói: "Xin chào, trong nhà có người không ạ?"

"Cháu là người dưới lầu, có ai ở nhà không?"

. . .

Chỉ vài tiếng gõ cửa liên tiếp, cánh cửa phòng bên trong cửa chống trộm được mở ra, Hoàng Bân khẽ nhíu mày, bất quá rất nhanh liền lộ ra nụ cười thật thà, cười nói: "Vừa rồi không nghe thấy, cháu là..."

"Chào chú ạ, cháu là người dưới lầu, hôm qua nghe mẹ cháu nói nhà cô Trần đã cho thuê đi rồi..."

Phương Bình nói đơn giản vài câu, có chút ngượng ngùng nói: "Chú ạ, là thế này, khu tập thể chúng cháu nhà hơi cũ, đường ống cũng lão hóa nghiêm trọng, thêm vào nữa khi cô Trần sửa sang lại phòng vệ sinh trước đây, việc chống thấm làm không tốt lắm. Cháu vừa xem một chút, phòng vệ sinh nhà cháu dường như có chút thấm nước. Chắc chú không biết chuyện này, cháu lên đây xem thử..."

Hoàng Bân lông mày nhướng nhẹ, chuyện này hôm qua chủ nhà trọ quả thật đã nói rồi, tối qua tự mình tắm rửa cũng không để ý, đây là tới cửa làm khó dễ sao? Bất quá chỉ là việc nhỏ, Hoàng Bân cũng không muốn gây ra động tĩnh gì để người khác chú ý. Nghe vậy vội vã cười nói: "Ngại quá, ta mới chuyển đến, cũng không rõ ràng lắm, lần sau ta sẽ chú ý."

"Không sao đâu ạ, đều là bệnh kinh niên rồi."

Phương Bình trong lúc nói chuyện, thấy tên này cũng không mở cửa, lại nói: "Chú ơi, chú xem, có tiện để cháu vào phòng vệ sinh nhà chú xem thử không? Nói không chừng không phải vấn đề từ phía chú, cũng có thể là đường ống chính bị rò nước. Nếu là đường ống chính bị rò nước, còn phải tìm người đến sửa, bằng không qua mấy ngày trong nhà liền không thể ở được nữa rồi."

Hoàng Bân hơi nhíu mày, bất quá rất nhanh liền gật đầu nói: "Được, cháu xem một chút, nếu là vấn đề của ta, bên ta sẽ tìm người đến sửa cũng được."

"Vậy làm phiền chú rồi."

Phương Bình khách sáo một tiếng, Hoàng Bân cũng mở cửa chống trộm, để Phương Bình vào phòng.

Phương Bình tùy ý liếc nhìn một lượt trong phòng, kỳ thực căn phòng trên lầu này trước đây hắn đã từng đến rồi, trước đây khi cô Trần ở, có lúc hắn cũng đến đây chơi. Cùng trong ấn tượng không có gì thay đổi lớn, Hoàng Bân hôm qua vừa tới, e rằng cũng không kịp làm gì thay đổi.

Đơn giản nhìn lướt qua, thấy rèm cửa sổ ban công vén nửa, Phương Bình cũng không nói gì. Một đại nam nhân, trú trong nhà, ban ngày còn vén nửa rèm cửa sổ, rõ ràng có chút không bình thường.

Không quan tâm quá nhiều, Phương Bình mặt tươi cười hướng phòng vệ sinh đi đến, vừa đi vừa nói: "Chú ơi, chú tan làm sớm quá, cháu vừa rồi còn tưởng chú chưa về chứ."

Hoàng Bân tùy tiện giải thích: "Không phải tan làm sớm, ta cũng vừa tới Dương Thành, đang tìm việc làm, còn chưa chính thức đi làm." Hắn những ngày gần đây cũng phải ở đây, thời gian ra ngoài không nhiều, tự nhiên không thể nói là tan làm trở về.

"Ồ, chú làm nghề gì ạ? Ba cháu ở bên xưởng gạch ngoại thành đi làm, cũng làm được mấy năm rồi, gần đây xưởng gạch cũng đang tuyển người, hay là cháu nói với ba cháu thử xem..."

"Không cần không cần, ta tìm được việc làm gần đủ rồi, thôi không phiền phức cho cháu nữa." Hoàng Bân hơi không kiên nhẫn, thằng nhóc con này chuyện thật nhiều.

Phương Bình thấy thế cũng không nói gì nữa, bất quá vẫn ghi nhớ trong lòng: không phải người Dương Thành?

Vào phòng vệ sinh, nhìn quanh một lượt, đàng hoàng trịnh trọng kiểm tra đường ống một chút.

Một lát sau, Phương Bình thở phào nhẹ nhõm nói: "Hẳn là không phải vấn đề đường ống chính đâu, chú, sau này chú tắm rửa, tốt nhất có thể dùng chậu hứng nước khi tắm, làm phiền chú rồi."

"Không sao không sao, sau này ta chắc chắn sẽ chú ý..." Hoàng Bân khá dễ nói chuyện, nhưng cũng hơi không kiên nhẫn, hắn còn có việc phải làm đây, thằng nhóc này sao còn chưa đi.

Phương Bình cũng không nán lại nữa, ánh mắt tùy ý lướt qua tay Hoàng Bân, tiếp liền cười nói: "Chú ơi, vậy cháu xin phép xuống trước, chú mới chuyển đến, có cần hỗ trợ gì không, cứ tìm cháu hoặc ba cháu đều được."

"Được, có việc gì nhất định cứ lên tiếng."

. . .

Hai người trò chuyện vài câu, Phương Bình dưới cái nhìn của Hoàng Bân, ra cửa đi xuống lầu dưới. Chờ Phương Bình đi xuống lầu, Hoàng Bân lúc này mới đóng cửa, lắc đầu một cái, cũng không quá để tâm.

***

Dưới lầu.

Phương Bình cau mày, vừa rồi tuy rằng chỉ là tùy ý trò chuyện một hồi, hắn cũng nhìn ra không ít điều. Đối phương, tám chín phần mười là võ giả.

Võ giả tuy rằng chẳng khác biệt gì so với người bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có một vài đặc thù. Nếu như trước đây chưa từng gặp võ giả, rất nhiều điều Phương Bình sẽ quên. Nhưng hắn mới gặp qua Vương Kim Dương không bao lâu.

Vương Kim Dương xem ra cũng chẳng khác biệt gì so với người bình thường, nhưng ánh mắt đối phương rất sáng, đây tính là một điểm đặc thù nhỏ. Mặt khác, bàn tay của Vương Kim Dương rất thô ráp, còn có chút vết chai. Luyện võ không phải tu tiên, không tồn tại chuyện ngồi yên là có thể thăng cấp, rèn luyện thể phách lại là khổ công, tay chân chai sạn là chuyện thường tình. Hơn nữa thời gian luyện võ càng dài, những vết chai này càng dày. Cái gì mà "thoát thai hoán cốt", da thịt mềm mại, võ giả phẩm cấp thấp thì đừng hy vọng, võ giả phẩm cấp cao thì Phương Bình cũng không rõ ràng.

Vừa rồi hắn cùng Hoàng Bân trò chuyện, tựa như lơ đãng quét qua vài lần, nhưng thật ra là đang nhìn bàn tay của đối phương. Hoàng Bân đại khái cũng không nghĩ tới, một học sinh sẽ tới thăm dò hắn, căn bản không che giấu gì.

Bàn tay của đối phương, vết chai dày đặc. Và đó không phải là loại vết chai do lao động chân tay gây ra, hai loại vết chai này kỳ thực có sự khác biệt. Vết chai do lao động chân tay để lại hoàn toàn không giống với vết chai của võ giả, điểm này học sinh phổ thông sẽ không để ý, nhưng Phương Bình thì sẽ không xem nhẹ.

Kết hợp với sức ăn rất lớn của đối phương, Phương Bình cảm thấy mình hẳn là có thể đi đến kết luận rồi.

Đối phương chính là võ giả! Dù cho không phải võ giả, cũng đã chìm đắm trong rèn luyện võ đạo không ít năm. Không có công việc, cũng không có ý định tìm việc làm, một lòng trú trong căn phòng thuê... Các loại dấu hiệu tổng hợp lại, đều cho thấy tên này có vấn đề.

Xác định suy đoán của mình, Phương Bình cảm thấy, mình thật sự phải để tâm rồi. Một tên gia hỏa có vẻ không phải người tốt, lại trú ngay trên lầu mình, trong khi bản thân hắn quả thật có vấn đề, hắn không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

"Nên làm gì bây giờ?"

Phương Bình lại rơi vào trầm tư, bị động chờ đợi sao? Cứ chờ đợi, tính mạng nhỏ nhoi chờ sẽ mất, điều này cũng không phải không thể xảy ra.

Báo nguy sao? Đối phương đâu có thật sự ra tay với mình, báo cảnh làm gì.

Tìm cao thủ hỗ trợ ư, đùa à, mình biết tìm ở đâu bây giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn phải dựa vào chính mình.

"Tiên hạ thủ vi cường?"

Trong lòng đột nhiên nảy ra ý niệm như vậy, Phương Bình chính mình cũng có chút kinh ngạc, mình từ khi nào lại có gan lớn đến vậy? Đối phương nhưng là võ giả! Trước hết chưa nói đến việc có thể làm gì đối phương không, nếu như mình đoán sai, chẳng phải phạm pháp rồi sao?

Trong lòng có chút do dự, nhưng rất nhanh, Phương Bình khẽ cắn răng, thử một chút xem, cũng không nói nhất định phải giết chết hắn, trên thực tế Phương Bình hiện tại cũng không có cái gan giết người. Mặc kệ là kẻ xấu hay người tốt, chỉ cần không giết chết đối phương, sau đó cứ báo cảnh là được. Nếu là người tốt, vậy thì giải thích một chút, chưa chắc đã có phiền toái gì. Hắn là một học sinh, nhiệt huyết dâng trào, cảm giác đối phương là kẻ xấu, giúp cảnh sát bắt kẻ xấu, sau đó nếu bắt sai rồi nhiều lắm cũng chỉ bị phê bình giáo dục một trận mà thôi. Còn nếu là kẻ xấu, vậy thì dễ xử lý rồi, chủ động giải quyết nguy cơ, dù sao cũng mạnh hơn việc bị động chờ đợi nguy cơ giáng lâm.

Còn về việc làm sao bắt giữ đối phương, võ giả cũng đâu phải thần tiên, xã hội hiện đại, có rất nhiều biện pháp để giải quyết. Nếu như Phương Bình cũng là võ giả, đối phương còn có thể đề phòng. Có thể Phương Bình chỉ là một học sinh phổ thông, ai sẽ coi là chuyện lớn.

Hoàng Bân e rằng căn bản không nghĩ tới, hắn còn chưa tìm Phương Bình phiền phức, Phương Bình liền chuẩn bị tìm hắn gây sự trước rồi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)
Quay lại truyện Toàn Cầu Cao Võ
BÌNH LUẬN