Chương 53: Tô Tín lá bài tẩy

“Tô Tín, ta cho ngươi một lựa chọn. Nếu ngươi tự tay giết sạch đám thủ hạ này, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, chỉ phế đi võ công. Còn nếu ngươi không tự động thủ, vậy hãy để Tam Anh hội ta làm thay! Khi đó, cả ngươi lẫn đám huynh đệ của ngươi, tất cả đều phải chết!”

Giọng nói của Mạnh Trường Hà âm lãnh thấu xương, khiến những kẻ xung quanh không khỏi rùng mình. Đây rõ ràng là muốn dồn Tô Tín vào tử lộ, sống không bằng chết. Cho dù Tô Tín vì giữ mạng mà giết hết thủ hạ, những ngày tháng sau này chắc chắn cũng sẽ sống trong dằn vặt khôn nguôi. Huống hồ, Mạnh Trường Hà còn muốn phế bỏ võ công của hắn. Đối với võ giả, mất đi tu vi chẳng khác nào thần tiên bị đánh rớt xuống phàm trần, cảm giác đó còn thống khổ hơn cả cái chết.

Tô Tín cười ha hả, nhàn nhạt đáp: “Mạnh hội chủ, làm người đừng nên quá tự tin. Nếu như cả hai con đường ta đều không chọn, ngươi định làm gì?”

Những kẻ đứng xem đều nhìn Tô Tín bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc. Mạnh Trường Hà không phải quá tự tin, mà lão có thực lực để tự tin! Chỉ dựa vào đám tinh nhuệ Tam Anh hội mang tới, đừng nói là đồ sát thủ hạ của Tô Tín, ngay cả san bằng Phi Ưng bang cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ninh Lạc Quân đứng bên cạnh cười cười, liếc mắt nhìn về phía Sa Phi Ưng: “Sa bang chủ, Tô Tín này là người của ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”

Gương mặt già nua của Sa Phi Ưng tức thì đỏ bừng. Ninh Lạc Quân rõ ràng là không nể mặt lão dù chỉ một chút. Lời này bảo lão phải trả lời thế nào? Nói rằng mình từ bỏ Tô Tín, mặc cho các ngươi xử trí sao? Ngay cả thủ hạ của mình cũng không bảo vệ được, Phi Ưng bang còn mặt mũi nào mà tồn tại ở Thường Ninh phủ?

Mặc dù từ đầu Sa Phi Ưng đã định cúi đầu trước Tam Anh hội, nhưng đó là tính toán bí mật. Còn hiện tại, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu bang phái, nếu lão khuất phục, chắc chắn sẽ bị khinh rẻ, thậm chí bang chúng dưới trướng cũng sẽ vì thất vọng mà rời bỏ bang phái. Thế nhưng trước mắt, nếu lão dám nói không, hơn trăm danh Hậu Thiên sơ kỳ tinh anh kia chính là để dành cho lão!

“Tô Tín gây ra đại họa, việc này không liên quan đến Phi Ưng bang ta. Tam Anh hội muốn xử trí thế nào, cứ việc động thủ.” Sa Phi Ưng nghiến răng thốt ra từng chữ.

Lời vừa dứt, quả nhiên người của các bang phái khác đều lộ vẻ khinh thường, còn bang chúng Phi Ưng bang thì ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.

Mạnh Trường Hà cười âm hiểm: “Tô Tín, Phi Ưng bang đã từ bỏ ngươi rồi, ngươi còn gì để nói không? Cơ hội ta cho ngươi không chọn, vậy giờ ta sẽ tiễn các ngươi xuống dưới đó chôn cùng con trai ta!”

Thực tế, Mạnh Trường Hà không muốn giết Tô Tín ngay lập tức. Lão muốn hắn phải chịu đủ mọi hành hạ rồi mới chết, như thế mới giải được nỗi đau mất con. Đáng tiếc Tô Tín không mắc mưu, lão chỉ đành trực tiếp hạ sát thủ.

“Bắt lấy Tô Tín! Ta muốn băm vằm hắn thành muôn mảnh rồi mới để hắn chết!” Mạnh Trường Hà gầm lên, gương mặt vặn vẹo điên cuồng.

Ninh Lạc Quân gật đầu, cầm Ly Hồn Câu lững thững tiến về phía Tô Tín. Một võ giả Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, y vốn chẳng để vào mắt.

“Tô Tín, thực ra ta khá tán thưởng ngươi. Đáng tiếc ngươi còn quá trẻ, quá kích động. Thế gian này không thiếu thiên tài, nhưng thiên tài chết yểu lại càng nhiều hơn.” Ninh Lạc Quân lắc đầu vẻ tiếc nuối. Gương mặt y không lộ chút sát cơ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Lý Phôi lạnh lùng đứng sát bên cạnh Tô Tín. Đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng một phen. Hoàng Bỉnh Thành dù võ công thấp kém, nhưng cũng cắn răng chống chọi với khí thế của Ninh Lạc Quân, kiên quyết đứng vững.

“Chà chà, ba người cùng đứng ra, quả là nghĩa khí. Nhưng cuối cùng, vẫn cứ phải chết!” Thân hình Ninh Lạc Quân hóa thành một đạo bóng trắng, gần như trong chớp mắt đã áp sát ba người.

Lý Phôi trợn trừng mắt. Tịch Tà Kiếm Pháp của hắn vốn cực nhanh, nhưng trước mặt Ninh Lạc Quân, hắn thậm chí không có cơ hội rút kiếm! Ly Hồn Câu vươn ra, món kỳ môn binh khí quỷ dị này chỉ cần móc nhẹ một cái là có thể xé toạc cổ họng đối thủ.

Nhưng đúng lúc đó, một đạo phong mang lóe lên. Một tiếng “Keng” chói tai vang dội, Ninh Lạc Quân bị chấn lui ra xa hơn mười bộ mới đứng vững. Ly Hồn Câu trong tay y suýt chút nữa đã tuột khỏi tầm tay. Giữa sân lúc này chỉ còn lại một thanh yêu đao kiểu dáng phổ thông, cắm sâu xuống mặt đất.

Là ai! Rốt cuộc là ai?

Hai tay run rẩy, Ninh Lạc Quân không dám tin nhìn về phía trước. Tại Thường Ninh phủ này, lại có kẻ chỉ bằng một chiêu đã đánh văng vũ khí của y? Luồng sức mạnh cường hãn vừa rồi khiến y sinh ra một cảm giác không thể kháng cự.

“Ồ, náo nhiệt thật đấy. Tam bang tứ hội các ngươi không lo xử lý bang vụ, lại tụ tập ở đây xem kịch sao?”

Trong đám đông, Thiết Vô Tình – Tổng bộ đầu của đông mười hai phường, tay đang xoay hai viên thiết đảm, chậm rãi bước ra.

Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đều ngẩn ngơ nhìn Tô Tín. Hóa ra đại ca đã sớm tìm được cứu binh, báo hại bọn họ lo lắng nãy giờ. Đặc biệt là Hoàng Bỉnh Thành, gã nhìn Tô Tín bằng ánh mắt đầy oán trách. Có cứu binh sao không nói sớm, nãy suýt chút nữa gã đã sợ đến vãi ra quần rồi.

Tô Tín ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Diễn kịch thì phải diễn cho trọn bộ, nếu không làm sao khiến những kẻ lòng dạ không kiên định chủ động lộ diện?”

Sau khi giết Mạnh Xung, Tô Tín đã lường trước tình cảnh này. Hắn bí mật tìm một bộ khoái tuần tra nhờ chuyển tin cho Thiết Vô Tình. Hắn đã giúp Thiết Vô Tình làm vài việc lớn, giờ là lúc lão phải trả nợ ân tình này.

Lúc này, Mạnh Trường Hà cùng đồng bọn thấy người ra tay là Thiết Vô Tình thì vừa kinh vừa sợ, nhưng phần nhiều là nghi hoặc. Tô Tín từ khi nào lại móc nối được với Thiết Vô Tình? Thiết Vô Tình đại diện cho triều đình. Bang phái dù mạnh đến đâu cũng không thể đối đầu trực diện với quan phủ Đại Chu, bởi làm vậy chẳng khác gì tạo phản, là tự tìm đường chết.

Mạnh Trường Hà nén giận, trầm giọng nói: “Thiết đại nhân, Tô Tín giết con trai độc nhất của ta, ta đến báo thù là lẽ đương nhiên. Tại sao ngài lại ngăn cản?”

Thiết Vô Tình lười biếng đáp: “Mạnh Trường Hà, ngươi nói vậy là sai rồi. Ngươi bao nhiêu tuổi, Tô Tín bao nhiêu tuổi? Con trai ngươi học nghệ không tinh bị giết, đó là do ngươi không biết dạy bảo. Giờ ngươi lại ra tay đối phó với kẻ hậu bối, chẳng phải là lấy lớn hiếp nhỏ sao?”

Mạnh Trường Hà suýt nữa thì tức đến hộc máu: “Mối thù giết con không đội trời chung! Dù có mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ, ta cũng nhất định phải giết Tô Tín!”

Thiết Vô Tình lắc đầu: “Việc này không được. Ta nợ Tô Tín một ân tình, hắn là người ta nhất định phải bảo vệ. Hôm nay, không ai trong các ngươi được đụng đến hắn.”

“Thiết đại nhân! Đây là chuyện tranh chấp giữa các bang phái, ngài nhúng tay vào e là không đúng quy củ đâu? Dù danh tiếng Tổng bộ đầu của ngài có lớn đến đâu, Thường Ninh phủ này cũng không phải nơi để ngài một tay che trời!” Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đứng cạnh Mạnh Trường Hà lạnh lùng lên tiếng.

Ở Thường Ninh phủ, quan phủ xưa nay vốn không can thiệp vào đấu tranh bang phái, miễn là đừng làm quá giới hạn. Sự bá đạo của Thiết Vô Tình đã khiến đồ đệ của Mạnh Trường Hà là Lâm Phong không nhịn được mà lên tiếng.

“Ta không đúng quy củ? Ha ha, xin hỏi vị tiểu huynh đệ này là ai?” Khóe miệng Thiết Vô Tình hiện lên một nụ cười nhạt.

Mạnh Trường Hà đáp: “Đây là đồ đệ của ta, Lâm Phong. Thiết bộ đầu có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám, ta chỉ muốn nhắc nhở lệnh đồ một câu: Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói càn.”

Vừa dứt lời, viên thiết đảm trong tay Thiết Vô Tình bắn vọt ra, lao thẳng về phía Lâm Phong với tốc độ kinh hồn, chỉ để lại một đạo tàn ảnh!

Mạnh Trường Hà không dùng binh khí, sát chiêu thật sự của lão là Đại Suất Bi Thủ – một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm! Hai tay lão như ôm lấy nhật nguyệt, song chưởng đánh ra, muốn hất văng viên thiết đảm.

Nhưng điều khiến lão kinh hãi là trên viên thiết đảm đó ẩn chứa một luồng kình lực đáng sợ, trực tiếp phá tan chưởng lực của lão. Viên thiết đảm va mạnh vào miệng Lâm Phong, tức thì đánh nát toàn bộ hàm răng của gã, khiến gã rú lên thảm thiết.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Mạnh Trường Hà. Lão sợ không phải vì lực lượng của viên thiết đảm, mà là khả năng khống chế sức mạnh kinh người của Thiết Vô Tình. Luồng kình lực vừa rồi đủ sức đánh bay Đại Suất Bi Thủ của lão, nếu đánh thẳng vào người Lâm Phong thì gã đã sớm tan xác. Thế nhưng nó chỉ làm nát bộ răng của gã. Sự khống chế tinh vi này còn đáng sợ hơn cả sức mạnh thuần túy.

Thiết Vô Tình ném viên thiết đảm còn lại xuống đất, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ lãnh khốc khiến người ta lạnh gáy.

“Quy củ là gì? Lời ta nói chính là quy củ! Dưới gầm trời này, đâu chẳng phải đất của vua. Thiên hạ này là của triều đình! Tại đông mười hai phường này, Thiết Vô Tình ta chính là đại diện cho triều đình. Ta muốn ai chết, kẻ đó không được sống! Ta muốn giữ ai, kẻ đó đừng hòng bị giết!”

Những lời này vang lên, người của Tam Anh hội không một ai dám ho he nửa lời. Hoàng Bỉnh Thành đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Chà, thật khí phách.”

Tô Tín cũng gật đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn mời Thiết Vô Tình đến là để dùng thân phận triều đình trấn áp Tam Anh hội, không ngờ thực lực của vị Tổng bộ đầu này lại thâm sâu đến mức vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Nếu ba vị Tổng bộ đầu khác cũng có thực lực như vậy, thì tam bang tứ hội vốn xưng hùng xưng bá ở đây, e là chỉ cần một đêm sẽ bị quét sạch.

Mạnh Trường Hà, Ninh Lạc Quân và Đoạn Kiêu nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Nhìn chiêu vừa rồi, họ chợt nhớ ra một chuyện. Ba vị Tổng bộ đầu kia đều là người địa phương, thực lực dù mạnh nhưng cũng chỉ tương đương bọn họ, đều ở mức Hậu Thiên đại viên mãn.

Riêng Thiết Vô Tình là người từ trên điều xuống. Có lời đồn rằng, Thiết Vô Tình vốn xuất thân từ Lục Phiến Môn!

Lục Phiến Môn đại diện cho cái gì, người trong giang hồ ai mà không biết. Đó là cơ quan triều đình lập ra để đối phó với võ lâm, chuyên giám sát các môn phái. Kẻ nào dám làm loạn, Lục Phiến Môn sẽ diệt môn trừ tộc, hung uy hiển hách! Bất luận Thiết Vô Tình có thật sự là người của Lục Phiến Môn hay không, chỉ dựa vào thực lực lão vừa thể hiện, e rằng lão đã chạm đến cảnh giới Tiên Thiên võ giả.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Nhất Danh Sách
BÌNH LUẬN