Nghe tin ấy, bố em lặng người ko nói gì nhưng bác bộ đội thì ho liên tục, ho co rút người. Có lẽ là vì hồi nãy bị nghẹt trên cái võng, bây giờ thở gấp quá nên bác ấy ho tím tái cả mặt. Em kinh hãi làm rơi cả cái khăn lau mặt. Mẹ em nói tiếp là trong lúc bà con đang quỳ lạy khấn vái thì bỗng ở đâu có gần chục người xưng là họ hàng nhà anh Sanh kéo tới. Mấy người trong số đó là con của ông chú ở Bình Định đã chết sau đám 49 ngày chị X. Họ mang theo cuốc xẻng, dao rựa ầm ầm kéo tới xới tung khu gò mối. Bà con mình nhốn nháo ngăn cản, chửi bới nhưng họ vẫn đào bới. Họ lăm lăm dao trong tay và tuyên bố ngày này năm sau sẽ là đám giỗ cho bất kỳ ai cản trở họ. Bà con xin số, cầu tài chỉ có thể đứng ngoài chửi rủa chứ không thể cản được họ nữa.
Khi đám họ hàng nhà anh Sanh gần như đã cày tung khu gò mối thì cũng là lúc này đám người nhà chị vợ X tập hợp đủ lực lượng, và họ cũng mang gậy gộc dáo mác lao ra. Và thế là hỗn chiến. Hậu quả thuộc về phía bên người nhà anh Sanh: cậu út trong gia đình ông chú thiệt mạng. Oan nghiệt thay khi cái chết ko phải do “đối phương” mà đến từ cái xẻng của chính người anh lớn nhất trong nhà.
Trong lúc hỗn chiến, cái xẻng bỗng trượt khỏi tay người anh và đập trúng mặt cậu em Út. Cậu em lảo đảo rồi đổ gục xuống. Hai bên vẫn đánh nhau rượt đuổi toán loạn. Khi đám này dạt sang vị trí khác thì một người dân mới chạy đến bên cậu em Út, lay mãi ko thấy cậu em nói gì. Mọi người ào tới coi thì quả thật cậu ấy đã tắt thở. Cái xẻng chỉ gây một vết bầm không lớn bên thái dương cậu út, một chút máu rỉ ra nhưng đã cướp đi sinh mạng một người.
Sau khi mấy người lớn kiểm tra, họ kêu 2 đám hỗn loạn kia dừng lại, báo là cậu Út đã chết. Ông anh lớn chạy tới bế xốc cái xác của cậu út thì ngay lập tức, máu tươi từ mũi, miệng, tai cậu út cứ trào ra xối xả. Đám họ hàng nhà anh Sanh như phát điên. Lúc này họ không còn phân biệt được ai là dân làng, ai là người nhà chị vợ X nữa mà họ chém loạn xạ bất cứ ai họ gặp. Họ còn tiếp tục cày xới khu gò mối và chém lên tục lên tường ván gỗ của căn bếp bên cạnh đó. Tiếng hét vang trời lúc nãy không phải là của anh út xấu số mà là của người anh lớn.
Bố em không nói gì, ngồi trầm ngâm cùng bác bộ đội trên ghế. Bác bộ đội cũng đã dứt cơn ho. Mẹ kêu em nhặt cái khăn lau rồi ra bể nước lấy cái khăn khác cho bác bộ đội. Mẹ đi xuống bếp dọn bữa cơm trưa còn đang dở. Em chưa muốn đi, tính hỏi mẹ vài câu nữa nhưng thấy bố em nghiêm mặt thì cũng sợ nên đi ra bể nước.
Mang cái khăn ướt vào cho bác bộ đội thì bác ấy kêu không cần nữa. Mặt bác ấy bây giờ trở lên lạnh ngắt, chẳng còn thấy một giọt mồ hôi nào nữa. Mấy vết trầy xướt lằn đỏ vì cái võng trên cổ, trên tay bác bộ đội cũng biến mất như chưa từng có vậy. Em tính ngồi ké hóng chuyện xem bác ấy và bố em bàn bạc những gì nhưng bố em lại chặn đứng âm mưu của em bằng cách kêu em xuống bếp phụ mẹ dọn dẹp. Thôi thì đành phải xuống bếp hóng tiếp chuyện của mẹ cũng được.
Hai mẹ con vừa dọn dẹp vừa nói to nhỏ (mẹ em rất là hào hứng mấy cái món ma quỷ này). :beauty: Mẹ kể là ông anh lớn nhà bà con anh Sanh, lúc gào thét ôm đứa em yểu mệnh trong tay cứ gào lên rằng “không phải tại anh, không phải tại anh”. Bà con đứng quanh đó cũng xì xầm cho đó là có điềm báo gì đó khi cái xẻng tuột khỏi tay ông anh lại văng vào mặt cậu út đứng cách đó cả vài mét. Và vết thương bên thái dương cũng rất nhỏ mà cậu út lại chết ngay lập tức. Rồi cả lúc máu trào xối xả khi người anh lớn bế xốc cậu út….
Đang hăm hở nghe chuyện của mẹ thì nghe có tiếng nói lớn của bố em trên nhà. Cả mẹ và em đều hốt hoảng chạy lên vì trước giờ bố em rất trầm tĩnh ít nói. Thì ra bố và bác bộ đội đang tranh cãi. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bác bộ đội cứ nhất định đòi quay lại khu gò mối nơi đã cướp khi 2 mạng người; nơi mà bác ấy cũng vừa ghé chừng hơn 1h trước. Bố em thì kêu bác bộ đội cứ ở nhà nghỉ đã, muốn qua thăm thì sáng mai qua cũng được. Giờ Công an đã vào khám nghiệm hiện trường này kia, lỡ có việc gì là rất rắc rỗi. Nhưng bác bộ đội cứ khăng khăng đòi đi, nếu ko thì để bác ấy đi một mình. Và thế là bố em lớn tiếng.
Mẹ em cũng khuyên bác là nên nghỉ ngơi, mai đi cũng được chứ vội gì. Nhưng bác bộ đội vẫn không chịu, còn lớn tiếng và nói những câu rất khó nghe – điều mà chưa lần nào nhà em nghe thấy bác ý nói trước đây. Vừa ngạc nhiên vừa bực mình. Cuối cùng bố em quyết định là sẽ đưa bác ấy qua khu gò mối, dù thực tình bố em rất ghét mấy chuyện kiểu này. Em xin đi theo nhưng bố em kêu ở nhà ngủ trưa. Em tiu ngỉu nhờ mẹ can thiệp, nhưng vẫn ko được bố cho đi ké, chỉ được thoát mỗi khoản ngủ trưa. Thế là em tự một mình đi sang bên khu gò mối. Với tụi trẻ con, đi xuyên qua vườn bao giờ cũng nhanh nhất nên hiển nhiên em qua khu gò mối trước bố em và bác bộ đội.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Truyện Ma] Chó thành Tinh